Bên trong một nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô phía Tây thành phố, Vương Thành cầm một quả táo ăn một cách từ tốn, nhàn nhã ngồi trên ghế xích đu lẳng lặng đợi Tiền Thiên Lâm và Tiền Ni Na dâng tới cửa.
Đứng ở bên cạnh anh là Lâm Tĩnh Nhã, vì lý do an toàn, Vương Thành vẫn là cũng kêu Lâm Tĩnh Nhã đến.
Bốn phía xung quanh nhà máy đã vây kín người của La mập, chỉ cần bọn họ vừa xuất hiện, là có thể lập tức bắt người, sau đó là có thể thông báo cho Trần Hào Thành bên kia ra tay.
“Cậu Vương, bọn họ sắp tới rồi.” Sau khi La mập nhận được thông tin của Tiền Thiên Lâm, trước tiên hùng hục chạy tới báo cáo với Vương Thành.
“Ừ, tôi tránh đi trước, ông ra bên ngoài đưa bọn họ vào, đừng để cho bọn họ nhìn ra sơ hở, chờ sau khi đưa hai người bọn họ vào nhà máy bỏ hoang này, thì không còn lo lắng gì nữa rồi.” Vương Thành có chút cẩn thận mà nói.
Trong khi nói, Vương Thành đã đứng dậy từ trên ghế xích đu, tạm thời tránh vào trong một góc để không bị người khác phát hiện, để tránh làm cho Tiền Thiên Lâm và Tiền Ni Na đề phòng, Lâm Tĩnh Nhã cũng tìm một nơi mà tránh đi.
Rất nhanh, một chiếc xe Porche màu trắng vững vàng dừng ở trước cửa nhà máy bỏ hoang, hai người từ bên trong đi ra, quần áo lộng lẫy, chính là Tiền Thiên Lâm và Tiền Ni Na.
Sau khi La mập nhìn thấy, vội vàng giả bộ như sốt ruột mà nghênh đón.
“Cậu Tiền, thằng nhóc Vương Thành kia đang ở bên trong, bị tôi trói lại rồi, tôi dẫn mọi người đi vào bên trong.”
“Được rồi, La mập, ông làm tốt lắm, sau khi xong chuyện tôi sẽ thêm cho ông một triệu.” Tiền Thiên Lâm rất hưng phấn, cũng rất hài lòng với cách làm việc của La mập, cuối cùng cũng đã bắt được thằng nhãi Vương Thành này.
“Rơi vào trong tay của tao, nhìn xem đợi một lát nữa tao trừng trị mày thế nào.”
Ánh mắt Tiền Thiên Lâm lé lên một tia lạnh lẽo, trước đó đã chịu nhục nhã, hôm nay phải lấy lại từng cái từ trên người của anh.
Mấy người nói xong liền đi vào bên trong nhà máy bỏ hoang, Tiền Ni Na nhìn xung quanh một vòng cũng không hề phát hiện ra Vương Thành, chợt cau mày hỏi.
“Vương Thành đâu?”
“Hì hì, đợi lát nữa cậu ấy sẽ tới!” Khuôn mặt La mập đột nhiên thay đổi, vỗ tay một cái, lập tức rất nhiều đàn em của ông ta từ bên trong các ngõ ngách của nhà máy bỏ hoang đi ra, khoảng chừng có bốn năm mươi người.
Đồng thời trước tiên đóng cửa lớn của nhà máy lại.
Theo một tiếng “ầm” thật to, cửa sắt khép lại, hai người Tiền Ni Na và Tiền Thiên Lâm đều biến sắc, linh cảm thấy không ổn, nhưng mà vẫn cố giả vờ bình tĩnh quát hỏi.
“La mập, ông thế này là ý gì? Tôi hỏi một lần nữa, Vương Thành đâu?”
Thời điểm Tiền Thiên Lâm tra hỏi, Vương Thành dẫn theo Lâm Tĩnh Nhã từ trong góc đi ra.
“Tôi ở đây! Cậu tiền, cậu tìm tôi sao? Đã lâu không gặp.”
Khóe miệng Vương Thành mang theo vẻ mỉm cười mà chào hỏi.
“Vương Thành? Không phải mày đã bị trói lại rồi hay sao? Sao còn yên ổn đứng ở đây chứ?” Dáng vẻ Tiền Thiên Lâm không dám tin, đồng thời chuyển ánh mắt hỏi thăm đến trên người La mập.
“La mập, ông, ông làm cái gì vậy? Không phải ông nói Vươn Thành đã bị trói rồi sao? Sao anh ta còn yên ổn, không phải là ông bị thằng nhóc nghèo này mua chuộc rồi chứ?”
“Đánh rắm, ông đây còn cần bị cậu Vương mua chuộc hay sao? Bản thân ông đây đã là người của cậu Vương, là các người không có mắt đụng vào họng súng.” La mập trực tiếp phẫn nộ nói.
“Được rồi, La mập ông, nhận tiền của tôi, lại bán mạng cho người khác, bố mày giết chết mày.” Lúc này trong lòng Tiền Thiên Lâm giận dữ vô cùng, lấy ra một cây dao găm từ trong túi, đây vốn định dùng để nhục mạ Vương Thành, không ngờ lại dùng ở đây.
Nhưng mà anh ta vừa mới lấy cây dao găm ra, lại bị Tiền Ni Na kéo lại.
“Con đừng tự chuốc lấy phiền phức, bọn họ nhiều người, con không đánh lại đâu, bình tĩnh một chút!”
Đối mặt với tình thế không lối thoát, người phụ nữ Tiền Ni Na này vẫn rất tỉnh táo một cách hiếm thấy.
“Vương Thành, cậu phí hết tất cả tâm tư gạt tôi tới đây, có chuyện gì thì bây giờ có thể nói rồi.” Ánh mắt Tiền Ni Na nhìn chằm chằm vào Vương Thành, nói.
Vương Thành nhìn thấy Tiền Ni Na chẳng những không hề hốt hoảng, ngược lại còn rất tỉnh táo hỏi lại anh, khiến Vương Thành có chút bất ngờ.
Người phụ nữ này quả nhiên là không đơn giản, mạnh mẽ hơn tên ngu ngốc Tiền Thiên Lâm kia rất nhiều.
“Tôi đương nhiên có chuyện quan trọng muốn nói với chị rồi, là chuyện liên quan đến tương lai của nhà họ Tiền và tương lai của chị, nhưng mà tôi chỉ muốn nói chuyện với một mình chị.”
Chị ta càng lợi hại, Vương Thành càng muốn thu phục chị ta để cho mình dùng.
Nhưng mà trước đó, Vương Thành bảo Lâm Tĩnh Nhã lấy hết điện thoại trên người Tiền Thiên Lâm và Tiền Ni Na, phòng ngừa bọn họ lén lút báo tin cho Tiền Minh.
Vốn Tiền Thiên Lâm còn muốn phản kháng, nhưng nhìn thấy là người phụ nữ hung ác Lâm Tĩnh Nhã, anh ta cũng chỉ có thể ngoan ngoãn giao điện thoại di động của mình ra, để tránh chịu nỗi khổ da thịt.
Dường như là Tiền Ni Na nhìn thấy rõ tình thế trước mắt, không những rất phối hợp đưa điện thoại di động ra, còn lạnh nhạt nói với Vương Thành.
“Được! Tôi cũng rất có hứng thú trò chuyện với cậu.”
Sau khi nói xong lời này, Tiền Ni Na liền sảng khoái đi theo Vương Thành đến một góc tương đối khép kín.
Cùng lúc đó, Trần Hào Thành ở trong tập đoàn Đỉnh Hòa phía xa nhận được tin nhắn Vương Thành gửi tới.
“Tiền Ni Na đã rời khỏi, có thể ra tay rồi!”
Nhìn tới đây, Trần hào Thành có hơi vui vẻ.
Xem ra cậu chủ này rất có phong độ của chủ tịch Vương năm đó! Nhanh như vậy đã dụ trụ cột của nhà họ Tiền đi khỏi rồi.
Trước đó Vương Thành đã nói toàn bộ kế hoạch cho Trần Hào Thành nghe, cho nên ông ta bên này chỉ cần dẫn dụ Tiền Minh đi khỏi tập đoàn Tiền Thị, sau đó phái những người khác âm thầm thu mua cổ phần trong tay của những cổ đông khác của tập đoàn Tiền Thị, đồng thời khiến cho bọn họ buộc ông ta tổ chức cuộc họp hội đồng quản trị bầu lại chủ tịch là được.
Một khi bầu lại chủ tịch, vậy có nghĩa là tập đoàn Tiền Thị thay đổi chủ nhân trong một đêm.
“Tiếp đó đến lượt tôi!” Sau khi Trần Hào Thành tự lẩm bẩm một câu, nhanh chóng bấm gọi cho Tiền Minh.
Rất nhanh người sau đã nhận, đối mặt với nhân vật làm mưa làm gió Trần Hào Thành của thành phố Thanh Thủy, lúc Tiền Minh nói chuyện rõ ràng sức mạnh không đủ.
Nhưng ông ta vẫn ráng chống đỡ, dẫu sao bây giờ quyền chủ động đang nằm ở trong tay bọn họ.
“Tổng giám đốc Trần, ông nhìn thấy tấm ảnh tôi gửi cho ông rồi sao? Muốn để Vương Thành bình an vô sự trở về, tôi khuyên ông tốt nhất trả ba phần tài sản lừa ở