Hà Hiểu Nghiên nhìn thấy ba người đàn ông chặn ở cửa thang máy đột nhiên hung thần ác sát bổ nhào về phía Vương Thành, bị dọa đến mặt mày biến sắc, kêu to nhắc nhở.
“Vương Thành, cẩn thận.
”
Vương Thành thì không sợ, hơn nữa cũng âm thầm thấy may mắn vì đã theo Lâm Tĩnh Nhã học được Hồng quyền, bằng không hôm nay thật đúng là không dễ đối phó.
Một quyền vung ra như mãnh hổ rời núi, người đàn ông cách anh gần nhất, tới trước mặt liền đánh tới, người sau không nghĩ tới tên nghèo Vương Thành này thế mà lại ra tay trước, chờ đến khi nhìn thấy anh ra quyền, nắm đấm như túi cát lớn kia đã đấm vào trên mặt của anh ta rồi.
Một âm thanh “bốp” vang lên, quả đấm trực tiếp đấm vào trên mặt của anh ta, sức mạnh to lớn trực tiếp đánh ngã anh ta, sống mũi cũng bị đấm chảy máu.
Lúc này hai người khác cũng không rảnh chú ý đến anh ta, lúc này đã đọ sức với Vương Thành.
Trái một quyền phải một quyền, Vương Thành ra tay chống đỡ, một người đấu với hai người mà không hề bị lép vế một chút nào.
Những con cháu nhà quyền quý, đánh nhau không hề có chiêu thức, đơn thuần là đánh lung tung một trận, sau khi Vương Thành nhìn ra được sơ hở, trực tiếp đá một cước trúng phần bụng của một người, đá bay anh ta ra ngoài thật xa, sau khi ngã trên mặt đất, ôm bụng với vẻ thống khổ.
Còn lại một người cuối cùng, sau khi Vương Thành so chiêu mấy hiệp với anh ta, trực tiếp dùng chiêu đại bàng vồ mồi, đổi nắm đấm thành chưởng đánh anh ta bay ra ngoài thật xa.
Chưa tới mười phút ngắn ngủi, Vương Thành đã đánh cho bọn họ tơi bời tan tác, chỉ còn lại một người bạn nữ cuối cùng đứng ở cửa thang máy run lẩy bẩy.
Mà Bạch Nam cùng với mấy người bạn của anh ta đều bị sức mạnh của Vương Thành làm cho khiếp sợ.
“Cái này, thằng nghèo này, ra từ Thiếu Lâm Tự hay sao? Thế mà lại biết võ công??” Trong lòng Bạch Nam rất là chấn động, ba đánh một thế mà lại còn không đánh lại anh, điều này thực sự rất khiến anh ta bất ngờ.
“Còn tới không?” Vương Thành thản nhiên nói, trong giọng nói lộ ra một luồng lạnh lẽo.
Ba người quần áo lụa là kia hoàn toàn bị dọa sợ đến nỗi lui về phía sau một bước, lúc nhìn về phía Vương Thành, trong mắt rõ ràng có thêm một chút kiêng kỵ.
“Đi thôi Hiểu Nghiên, bây giờ chúng ta có thể đi thang máy rồi.
” Vương Thành mỉm cười nói.
“Được, được.
” Hà Hiểu Nghiên sững sờ gật đầu một cái, cô không nghĩ tới Vương Thành thế mà lại còn biết võ công, còn lợi hại như vậy, sau khi trải qua sự khiếp sợ ngắn ngủi, trong lòng cô rất là vui vẻ.
Đi theo Vương Thành vào thang máy, chờ sau khi cửa thang máy đóng lại, Hà Hiểu Nghiên mới có chút sùng bái mà nói: “Vương Thành, không nghĩ tới anh lại còn biết võ công, ban nãy anh thật sự rất đẹp trai.
”
“Anh theo em gái họ học.
” Được Hà Hiểu Nghiên sùng bái, trong lòng Vương Thành vẫn rất hưởng thụ, cũng âm thầm cảm thấy may mắn khi đã theo Lâm Tĩnh Nhã học võ công, bằng không thì hôm nay sợ là khó mà có thể kết thúc.
Mà sau khi bọn người Bạch Nam bị Vương Thành dạy dỗ một trận thì rất là không phục!
“Thằng nghèo này, còn rất biết đánh nhau!”
“Cậu Bạch, bây giờ chúng ta làm sao đây? Cứ như vậy mà đi theo anh ta?” Một người bạn trong đó che cái lỗ mũi bị chảy máu, không cam lòng nói, trước mặt mọi người bị anh đánh cho một trận, không lấy lại danh dự, thể diện của anh ta cũng mất hết rồi.
“Đúng vậy đó, cậu Bạch, tên này cũng quá ức hiếp người khác rồi!” Một người bạn khác ôm bụng nói.
“Ha, Trước tiên để anh ta đắc ý một hồi đi! Đợi lát nữa tôi sẽ để cho anh ta biết sự lợi hại của tôi!” Bạch Nam ôm bụng, trong mắt tràn đầy sự không phục, nghĩ tới anh ta đường đường là cậu chủ của nhà họ Bạch, thế mà lại bị một tên nghèo đánh cho một trận, nói ra thì thể diện của anh ta biết để ở đâu, cho nên danh dự này nhất định phải lấy lại.
Rất nhanh thang máy đã dừng ở lầu tám, Vương Thành và Hà Hiểu Nghiên lần lượt đi ra từ trong thang máy, vừa mới đi ra được mấy bước, liền nhìn thấy mấy người bảo vệ canh giữ đường đi.
“Tham gia tụ họp thanh niên xin lấy thư mời ra.
” Một người bảo vệ trong đó đưa tay ngăn cản bọn họ, đồng thời nói.
“Đây là thư mời của chúng tôi.
” Hà Hiểu Nghiên theo bản năng lấy ra hai tấm thư mời từ bên trong túi xách, đưa tới trước mặt của bảo vệ.
Hai tấm thư mời là do Hà Dương lấy được, chính là muốn cho hai người Vương Thành và Hà Hiểu Nghiên cùng đi để mở mang kiến thức về xã hội thượng lưu của thành phố Thanh Thủy.
Sau khi mấy người bảo vệ kia kiểm tra hai tấm thư mời, rất nhanh đã để cho bọn họ đi vào.
“Quẹo trái đi thẳng là tới đại sảnh của buổi tụ họp.
”
Theo sự nhắc nhở của bảo vệ, Hà Hiểu Nghiên kéo cánh tay của Vương Thành, hai người nhanh chóng đi tới đại sảnh buổi tụ họp.
Lúc này đã có không ít người tới nơi này, nam nữ đều có, số lượng không dưới một trăm người, đều là người trẻ tuổi từ trên hai mươi đến dưới ba mươi lăm tuổi, không thiếu một số cậu ấm cô chiêu của nhà hào môn top đầu trong thành phố Thanh Thuỷ, đương nhiên còn có thanh niên tuấn kiệt ở các tỉnh lân cận.
Mà cả đại sảnh cũng vô cùng rộng lớn, khoảng chừng năm sáu trăm mét vuông, bài trí bên trong cũng rất là xa hoa, còn có các buổi hòa nhạc trực tiếp cỡ nhỏ, có không ít người đầy hứng thú ở đó nghe.
Đương nhiên không thể thiếu đủ các loại thức ăn ngon tự chọn và rượu hảo hạng.
Sự xuất hiện của Hà Hiểu Nghiên và Vương Thành, đương nhiên cũng dẫn tới sự chú ý của không ít người, nhưng mà lý do thu hút ánh mắt của bọn họ lại một trời một vực.
Bọn họ nhìn Hà Hiểu Nghiên là bởi vì mỹ mạo cô nghiêng nước nghiêng thành, dường như cô vừa xuất hiện, toàn bộ những cô gái đẹp