Trương Hạo Đông không ngờ Vương Thành lại thích thể hiện đến vậy, trực tiếp tăng phí ăn liên hoan của mỗi một người từ 500 tệ lên đến 1000 tệ.
Ở đây có tổng cộng 30 người, tổng 30 nghìn tệ, chi tiền nhanh đến mức không thèm chớp mắt, việc này nằm ngoài dự đoán của Trương Hạo Đông.
Cứ nghĩ tên tiểu tử này ít nhất cũng sẽ đau túi tiền lắm, nhưng hình như 30 nghìn tệ đối với hắn chỉ giống như 3 cọng cỏ, không đáng giá.
Nhưng Vương Thành cũng đã nói rồi, 30 người này không bao gồm Trương Hạo Đông, trực tiếp vả mặt hắn như vậy làm Vương Hạo Đông cực kỳ khó xử.
Có điều 1000 tệ tiền đối với Vương Hạo Đông cũng không là gì cả, hắn nói với Vương Thành:
“Tiền ăn của tôi, tôi tự trả, không phiền cậu quan tâm.”
Thấy hắn ta tự trả tiền, Vương Thành nhếch miệng cười, đổi câu chuyện:
”Xin lỗi, tôi đổi ý rồi.
Các cùng lớp Học Viện Truyền Thông chúng tôi họp lớp, người ngoài như cậu tham gia vào làm gì? Mời ra ngoài!”
Cả đám bắt đầu nhôn nhao, Vương Thành trực tiếp đuổi nhị thiếu gia của tập đoàn Minh Dương ra ngoài, khiến mọi người thật sự sốc.
Có câu: vuốt mặt nể mũi, Trương Hạo Đông đường đường là nhị thiếu gia của tập đoàn Minh Dương, thế này chẳng khác nào tát vào mặt anh ta.
Quả nhiên, nghe đến đây, Trương Hạo Đông điên lên.
“Vương Thành, tôi là được Lâm Thiến Thiến mời đến đây, cậu đừng có mà quá đáng.”
Trương Hạo Đông không ngờ, cái tên nghèo Vương Thành này lại muốn đuổi anh đi, quả là một sự sỉ nhục lớn.
“Cái này tôi không quyết được, hay là để mọi người bỏ phiếu, nếu như người muốn anh ở lại vượt quá một nửa, vậy thì tôi cũng sẽ chấp nhận.” Vương Thành nhếch miệng cười.
“Vương Thành, cậu đừng có quá đáng, Hạo Đông là do tôi mời đến, anh ấy là thiếu gia của tập đoàn Minh Dương, không phải là người mà dân thường như anh có thể so sánh được.
Lẽ nào anh không sợ đắc tội với tập đoàn Minh Dương sao?” Lâm Thiến Thiến tức không chịu được cũng lên tiếng chỉ trích, giọng nói mang chút hăm doạ.
Những người khác không dám lên tiếng, lỡ như đắc tội với Trương Hạo Đông, bị tên phú nhị đại này trả thù thì sẽ đáng sợ lắm, bọn họ chọn lặng lẽ đứng ngoài quan sát.
“Một tập đoàn Minh Dương nhỏ bé, tôi còn không coi ra gì.” Vương Thành nhếch miệng cười, không để cho Hạo Đông chút thể diện nào.
“Nếu đã như vậy thì đừng trách tôi tàn nhẫn.” Trương Hạo Đông nhếch miệng cười lạnh, Vương Thành lại có thể làm đến cùng như vậy, vậy hắn cũng không nương tay nữa.
Hắn quay lại hét lớn với mọi người.
“Các vị, chuyện đến nước này, tôi có một sự thật nhất định phải nói.”
“Sự thật gì?” Ánh mắt của tất cả đều hướng về Trương Hạo Đông với vẻ mặt tò mò.
“Là chuyện có liên quan đến Vương Thành.” Trương Hạo Đông nhếch miệng cười, cuộc nói chuyện trước đây của Vương Thành với Mã Đại Đông đã bị hắn nghe lén không sót một từ.
Hắn vốn định để cho Vương Thành đắc ý chút, sau đó mới vạch trần.
Xem ra bây giờ không thể để anh ta tiếp tục nữa, bằng không anh ta sẽ leo thẳng lên đầu hắn làm bậy quá.
“Chuyện liên quan đến Vương Thành?” Cậu ấy làm sao?” Mọi người bắt đầu xôn xao.
Ngược lại Vương Thành rất bình thản, anh thực sự không sợ bị phú nhị đại của tập đoàn hạng hai uy hiếp.
“Thật ra Vương Thành là một tên nghèo, chiếc Ferrari hôm nay hắn lái đến đây là do mượn hoặc thuê, bản thân hắn cũng đã mất việc từ lâu, ngay cả tiền nhà cũng không đóng nổi, còn tại sao hắn hào phóng bao mọi người ăn uống là do hắn trúng số