Hà Tiêu Nghiên là hoa khôi trong lớp của Vương Thành bọn họ, là nữ thần trong lòng của đông đảo nam sinh viên.
Sự xuất hiện của cô, khiến ánh mắt của tất cả mọi người có mặt đều tập trung lên người cô.
Vương Thành cũng không ngoại lệ, cũng đưa ánh mắt quay lại nhìn, thử nghĩ mà xem nữ thần sau bốn năm đại học không gặp sẽ như thế nào.
Chỉ thấy cách đó không xa có một cực phẩm mỹ nữ xinh đẹp, da trắng nõn, chân dài đang đi đến, mái tóc đen buông xoã hờ hững trên vai, chiếc váy trắng đơn giản và chiếc khăn choàng mỏng màu trắng, cả người trông thật duyên dáng và gợi cảm.
Nữ thần, chắc chắn là nữ thần.
So với bốn năm trước, Hà Hiểu Nghiên hôm nay có vẻ đẹp trưởng thành hơn, vẻ đẹp duyên dáng, vẻ đẹp gợi cảm.
Các bạn học nam trong hội trường nhìn đến mê mẩn, bốn năm không gặp, nữ thần của bọn họ càng thêm xinh đẹp cuốn hút lòng người.
“Xin lỗi các bạn, trên đường đến đây tắc xe, tôi lấy đồ uống thay rượu tự uống phạt ba cốc.” Hà Hiểu Nghiên chầm chậm đi đến quầy đồ uống, nâng cốc lên uống ừng ực.
Ngay sau đó mọi người bao vây xung quanh, có người lôi kéo muốn làm quen cô, có người bàn tán chuyện cô ở nước ngoài sinh sống ra sao trong bốn năm qua, cũng có người muốn thông tin liên lạc mới nhất cổ cô.
Người vây quanh Hà Hiểu Nhiên rất đông, khiến cô bận tíu tít, nhưng từ đầu tới cuối cô vẫn luôn mỉm cười thân thiện chào hỏi từng người bạn học.
Còn Vương Thành ngồi trên một chiếc ghế khác uống nước, lặng lẽ nhìn bọn họ.
Mã Đại Đông đứng cạnh anh nhìn thấy lớp trưởng Hà Quyền đang ra ra vẻ nịnh bợ, lôi kéo làm quen với Hà Hiểu Nghiên, trong lòng có chút sốt ruột, lại nhìn thấy Vương Thành thờ ơ nên không nhịn được.
“Vương Thành, cậu cũng đến chào hỏi Hà Hiểu Nghiên đi, dù sao quan hệ trước đây của các cậu cũng rất tốt, biết đâu lại có thể nối lại quan hệ.”
“Không thể nối lại quan hệ được nữa.
Lần này tới tôi chỉ muốn gặp xem cô ấy sống có tốt không, giờ nhìn thấy trạng thái của cô ấy, có vẻ như sống cũng rất tốt, tôi cũng yên tâm rồi.” Khoé miệng Vương Thành hơi cười.
Lần này đến, đúng thật là chỉ muốn gặp Hà Hiểu Nghiên sau bốn năm không gặp.
Dù sao anh cũng có vị hôn thê rồi, không thể nào cùng Hà Hiểu Nghiên nối lại quan hệ được.
“Đi, chúng ta về thôi.”
Vương Thành thấy Hà Hiểu Nghiên sống khá tốt, đang định đi về thì Mã Đại Đông gấp gáp.
“Đừng, cậu còn chưa nói chuyện với ai câu nào đã muốn đi rồi, ít nhất cũng cần có thông tin liên của cô ấy chứ.” Mã Đại Đông đúng là lo thay cho Vương Thành mà, đối với anh, Hà Hiểu Nghiên là người được chọn tuyệt nhất để làm bạn gái Vương Thành.
Vương Thành không thèm trả lời cậu, mà đứng phắt dậy chuẩn bị rời đi, nhưng đúng lúc này Hà Hiểu Nghiên lại chủ động đi đến tìm anh.
“Vương Thành, lâu rồi không gặp.“ Nụ cười của Hà Hiểu Nghiên thân thiện mà dịu dàng, khuôn mặt tuyệt mỹ khiến lòng người mê hoặc.
“Lâu rồi không gặp, bốn năm nay cậu sống ở nước ngoài ổn chứ?” Vương Thành suy nghĩ, vẫn nói ra câu hỏi muốn hỏi nhất.
“Ổn, còn cậu?