Vương Thành đưa Hà Hiểu Nghiên và Lâm Tĩnh Nhã ra khỏi quán bar Kim Hải với một tinh thần rất sảng khoái.
Hôm nay dạy được cho Trương Hạo Đông một bài học khiến anh cảm thấy rất sung sướng.
Mấy người nhanh chóng bước lên xe, Vương Thành dự định sẽ đưa Hà Hiểu Nghiên về nhà trước.
“ Vương Thành, chúng ta đánh bị thương mấy người bọn họ, liệu bọn họ có quay lại báo thù không!” Hà Hiểu Nghiên ngồi vào ghế phụ lái nói bằng một giọng điệu rất lo lắng.
“ Không sao, binh đến tướng chặn nước đến thì đất ngăn, chúng ta không phải sợ bọn họ.
Vương Thành cười nói.
Trần Hào Thành ở cái thành phố Thanh Thủy hắc bạch đều có một chân, về cơ bản những việc bình thường hắn ta đều có thể xử lý được, nếu như có việc hắn ta không xử lý được thì vẫn còn những thế lực khác của nhà họ Vương.
Phải biết rằng thế lực và tài lực của nhà họ Vương cực kỳ lớn mạnh, đến bản thân Vương Thành bây giờ cũng mới chỉ nhìn thấy bề nổi của tảng băng chìm mà thôi.
Có điều Vương Thành vẫn nhận thức được rằng cuối cùng bản thân phải đủ mạnh mẽ thì mới khiến mọi người có thể tôn trọng bản thân được, cũng giống như ông nội có tập đoàn tài chính của mình, bố cũng có doanh nghiệp của bản thân mình, còn Vương Thành sau này nhất định phải có được một khoảng trời riêng của chính anh.
Mãi đến tối muộn, con xe Ferrari của Vương Thành mới dừng trước cổng của Hoa Điền Gia Nguyên, có điều Hà Hiểu Nghiên không có ý định xuống xe mà cô ngập ngừng nói.
“ Vương Thành, cậu vẫn đang thuê trọ à?”
“ Hả, đúng vậy, giá nhà của thành phố Thanh Thủy cao lắm, tớ còn chưa mua nổi.” Vương Thành trả lời, tạm thời anh vẫn chưa muốn nói thân phận thực sự của mình cho Hà Hiểu Nghiên.
Có điều dù nói cho Hà Hiểu Nghiên rằng anh đang sống ở trong căn biệt thự 20 triệu thì sợ cô cũng không tin, dù gì thì một người mới tốt nghiệp được 3 năm thì làm sao có khả năng mua được biệt thự đắt tiền như vậy.
“ Hay là cậu chuyển tới chỗ tớ ở đi, tớ cũng không lấy tiền thuê của cậu, như thế cậu có thể tiết kiệm được một khoản tiền thuê nhà đấy.” Hà Hiểu Nghiên nói ra lời này khuôn mặt cô hơi ửng hồng, có điều ẩn sâu trong ánh mắt cô vẫn có một tia mong đợi.
Vương Thành hơi ngớ người ra, Hà Hiểu Nghiên đây là đang mời anh đến ở cùng với cô sao?
Nếu đổi thành tên đàn ông khác, nếu có cơ hội được ở cùng nhà với với Hà Hiểu Nghiên thì đúng là cầu mà còn không được.
Nhưng Vương Thành là người đã có vị hôn thê, dù vị hôn thê đó anh còn chưa từng gặp mặt.
Anh đang nghĩ nếu anh chuyển vào rồi thì cô nam quả nữ sống chung một nhà sợ là khó có thể kiềm chế được.
“ Vậy đợi đến khi tớ hết hạn hợp đồng thuê trọ rồi tớ sẽ chuyển đến sau.” Vương Thành chỉ đành bịa ra một lý do cho qua chuyện.
“ Vậy được thôi!” Hà Hiểu Nghiên hơi hơi thất vọng, cô ngập ngừng một lúc