Hà Dương hiện đang hối hận muốn chết.
Tthiếu gia bí ẩn như vậy lại bị ông xỉa xói nói mấy câu rất khinh thường mắng cho bỏ đi, nếu từ nay cậu ta không hẹn hò với con gái mình, không phải ông đã tổn thất lớn sao.
"Mình ngu quá, đã sống hơn nửa đời còn không có mắt nhìn người bằng con gái." Hà Dương lái xe thẳng về nhà, dáng vẻ vội vã, vừa bước vào đã hét lên.
"Con gái Hiểu Nghiên đâu, nó đâu rồi~"
"La hét cái gì? Nó đang khóc ở trên lầu." Lâm Nghệ Phân tức giận nói.
“Tôi đi tìm nó.” Hà Dương lúc này hối hận đến chết đi được, ông đúng là bị bức thư đó hại thê thảm, sớm biết vậy thì nên điều tra rõ ràng trước khi đi gặp Vương Thành, bây giờ tốt rồi, đắc tội thiếu gia bí ẩn, ngay cả con gái cũng tức giận với ông.
Lúc này, Hà Hiểu Nghiên quả thật rất ủy khuất, trốn trong phòng lén lau nước mắt.
Hà Dương không thèm để ý tới mặt mũi nữa, tiến lên nói chuyện, dỗ dành xin lỗi rồi mới lừa con gái mở cửa phòng, lúc này mắt cô đỏ hoe, rõ ràng là vừa mới khóc.
"Ba, ba nói không phản đối việc con và Vương Thành ở cùng nhau sao?"
"Ừm, ba không phản đối, còn ước gì con mau chóng kết hôn và sinh con..." Hà Dương chưa kịp nói xong, Hà Hiểu Nghiên đã sững sờ, chỉ trong nửa ngày, phản ứng của ba cô sao lại thay đổi nhiều như vậy.
Nhưng ngay lập tức khuôn mặt xinh xắn của cô nhanh chóng đỏ bừng, vẻ mặt ngại ngùng.
"Ba, ba đang nói nhảm gì vậy, chúng con còn chưa có làm gì đâu..."
"Nếu chưa có thì mau đi, không có thì phải tạo cơ hội, mau mời Vương Thành đến nhà chúng ta ăn cơm, để ba xin lỗi cậu ta." Bây giờ Hà Dương hận không thể đẩy con gái của mình vào vòng tay của Vương Thành.
Thiếu gia hào môn thần bí như vậy, nhất định phải nắm thật chắc, có thể đạt được thành công trong quãng đời còn lại hay không phụ thuộc hoàn toàn vào cậu ấy.
“Muốn gọi điện thoại thì đưa điện thoại di động cho con trước, hôm bữa ba lấy điện thoại của con cất rồi.” Hà Hiểu Nghiên bĩu môi làu bàu.
“Xem đầu óc của ba này, con đợi đấy ~” Hà Dương nhanh chóng lấy lại chiếc điện thoại đã cất giấu trước đó đưa cho Hà Hiểu Nghiên trong thời gian nhanh nhất.
Ông cũng giục cô mau gọi điện, nhưng cô hơi sửng sốt, người ba này làm sao còn nôn nóng hơn cô.
“Vậy con sẽ gọi điện thoại ~” Hà Hiểu Nghiên ngạc nhiên còn chưa phản ứng kịp, nhưng cô vẫn rất vui vì ba cô có thể chấp nhận Vương Thành.
Cùng lúc đó, Vương Thành đang ở công ty tổ chức cuộc họp đầu tiên cho các nhân viên trong bộ phận, sau khi nhận được cuộc gọi của Hà Hiểu Nghiên liền ngừng cuộc họp, đi ra ngoài trả lời.
"Vương Thành, tối nay anh có rảnh không? Ba em muốn mời anh đến nhà dùng bữa tối, nhân tiện xin lỗi anh" Giọng nói quen thuộc của Hà Hiểu Nghiên phát ra từ trong điện thoại.
Vương Thành sửng sốt một chút, ngày hôm qua ba của Hà Hiểu Nghiên mắng anh xối xả, sao giờ lại muốn mời anh qua nhà ăn tối để xin lỗi?
Nhưng ngay sau đó anh đã nghĩ ra, chắc rằng tấm chi phiếu trị giá mười triệu đã được xác minh là thật nên thái độ của ba Hà Hiểu Nghiên đối với anh mới thay đổi.
“Tối anh sẽ đến, em gởi địa chỉ nhà em cho anh.
Vương Thành nhanh chóng đồng ý, điều này khiến