Mọi người đều rất tò mò không biết Vương Thành sẽ đem ra loại tranh gì, nhất thời ánh mắt của mọi người nơi đây đều tập trung vào Vương Thành.
Sau khi anh đứng dậy khỏi chỗ ngồi bèn chậm rãi kéo căng bức tranh ra, rất nhanh lộ ra nội dung bức tranh.
Một bức tranh sơn thủy sống động, khi mọi người nhìn thấy nội dung bức tranh đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Tranh này không phải giống hệt bức “Giang Đình đàm cổ đồ”của Tôn Diệu sao?"
Có người sớm nhận ra bức tranh trong tay Vương Thành cũng là một bức "Giang Đình đàm cổ đồ", hơn nữa chữ ký và lạc khoản cũng là Đường Dần.
"Sao lại có hai bức "Giang Đình đàm cổ đồ" giống hệt nhau?"
Rất nhiều người hoài nghi, nhưng họ nhanh chóng hiểu ra một trong hai bức tranh là hàng nhái cao cấp, còn bức tranh nào là thật, bức nào là giả thì mọi người đã sớm có suy đoán của riêng mình.
“Vương Thành, không ngờ cậu lại lấy được một bức tranh giả cao cấp tặng cho giáo sư Hà, cậu không thấy xấu hổ sao?” Tôn Diệu thấy Vương Thành cũng lấy ra một bức “Giang Đình đàm cổ đồ", sắc mặt của hắn rất khó coi, ngay lập tức chỉ trích Vương Thành bức tranh trong tay anh là giả, phải biết bức tranh này hắn mua với giá ba mươi tám triệu đồng.
“Sao không nói bức tranh trong tay anh là đồ giả cao cấp?” Vương Thành cười nhẹ.
Bức “Giang Đình đàm cổ đồ” mà anh đang cầm hiện tại được Viên Sùng, bậc thầy giám định cổ vật hàng đầu của thành phố Thanh Thủy xác nhận tuyệt đối là đồ thật, còn bức tranh trong tay Tôn Diệu thì chưa chắc.
“Nghèo như cậu sao có thể mua được bức tranh ba mươi tám triệu đồng?” Tôn Diệu châm chọc không thương tiếc.
Trên thực tế, hầu hết những người có mặt đều không tin bức tranh của Vương Thành là thật, làm sao một thanh niên nghèo có thể mua được bút tích thực của Đường Bá Hổ chứ.
“Có thật hay không cứ để cho ông nội Hà xác định chẳng phải sẽ biết liền sao?” Vương Thành không muốn nói nhảm với hắn cho nên trực tiếp để ông cụ xác định, chưa kể còn có mấy người bạn của ông trong giới đồ cổ có mặt ở bữa tiệc này, cứ để cho bọn họ đến xác định, như vậy hữu dụng hơn nhiều so với lời nói.
"Đúng đó, để cha xác định đi.
Ở đây còn có vài người bạn của cha cũng khá rành về đồ cổ." Con cả Hà Minh Quốc đồng ý với đề xuất này, giả hay thật chẳng phải kiểm tra thì biết liền chứ gì?
Nhiều người có mặt cũng gật gù, cho rằng đề xuất này là đơn giản và hiệu quả nhất.
“Kiểm tra thì kiểm tra, tôi sợ ngươi cậu không xuống sân khấu được.” Tôn Diệu nhếch khóe miệng, hắn mua bức tranh này ba mươi triệu, tuyệt đối không thể là giả.
“Vẫn nên lo thân mình thì tốt hơn!” Vương Thành lắc đầu, có chút không nói nên lời trước sự tự tin mù quáng của cậu ta!
Nói đến đây, Vương Thành cũng đưa bức tranh "Giang Đình đàm cổ đồ" trong tay cho ông cụ Hà Thịnh, ông cẩn thận nhận lấy bức tranh với vẻ hết sức thận trọng.
Sau đó ông và vài người bạn thân trong giới đồ cổ bắt đầu nghiêm túc xem xét hai bức tranh, mọi người ở hiện trường đều vươn cổ giống như đang xem xiếc, lại còn thấp giọng xì xào bàn luận.
"Đoán xem bức tranh nào là thật?"
"Không cần nói cũng biết, đương nhiên là của Tôn Diệu, người ta bỏ ra ba mươi tám triệu đồng để mua, còn có thể là giả sao?"
"Tôi cũng nghĩ vậy.
Mặc dù Vương Thành có chút quan hệ với Trần tổng nhưng là một tên nhà quê nghèo.
Làm sao mua được bức tranh nổi tiếng như vậy?"
"Đợi chút nữa cậu ta bị xấu mặt cho xem.
Không có tiền còn kiếm một bức tranh giả đem tới? Có ra vẻ cũng không cần tới mức đó."
...
Những người thân và bạn bè đó xì xào bàn tán một lúc, hầu như không vừa mắt Vương Thành, cho rằng tranh của Vương Thành là giả.
Tuy nhiên, Hà Dương rất tin tưởng Vương Thành, một thiếu gia giàu có bí ẩn như vậy nhất định sẽ không lấy ra bức tranh giả để khiến bản thân mất mặt.
Nhưng Hà Hiểu Nghiên lại có chút lo lắng và căng thẳng, thật ra cô cũng không quan tâm đến tranh đó là thật hay giả, còn sắc mặt của Lâm Nghệ Phân có chút khó coi, bà không khỏi thầm trách mình đứng dậy.
" Không có tiền còn ra vẻ làm gì, còn cố chấp dùng bức tranh giả làm mất hết thể diện, cần gì phải vậy."
Ông cụ Hà Thịnh và các bạn của ông cũng nghiên cứu kỹ hai bức tranh rất lâu nhưng