Trương Thiên Long dạo này rất bực bội, từ sau khi bị Vương Thành giáo huấn cho một bữa thì tổn thất vô cùng nặng nề.
Không những phải bồi thường 2 triệu lại còn bị cướp đi bức tranh “Giang đình đàm cổ đồ ” của Đường Bá Hổ mà hắn ta thích nhất, còn cả chuỗi vòng tay từ ngọc tím trị giá 300 nghìn.
Còn ức chế hơn nữa đó là một nửa số đàn em của hắn ta còn bị em họ của tên Vương Thành đó đánh cho thương tật đầy mình, bây giờ còn đang nằm dưỡng thương kìa.
Buổi tối 8 giờ hơn, Trương Thiên Long đang ở câu lạc bộ Ngọc Long của mình giám định mấy món đồ cổ mới kiếm được về.
Vậy mà vừa cầm được bức tranh lên tay thì điện thoại vang lên, hắn ta đưa mắt nhìn qua cái tên đang hiển thị trên màn hình điện thoại, cười khà khà.
“ Xem ra lại có mối làm ăn đưa tới cửa rồi!”
Người gọi điện tới thì ra chính là kẻ đang chơi bời ở câu lạc bộ Cẩm Long lúc này, Tôn Diệu.
“ Tôn Diệu đấy à, tìm tôi có việc gì đấy?” Trương Thiên Long vừa nói tay vừa nghịch món đồ cổ của mình.
“ Tôi gặp một ít phiền phức muốn tìm anh giúp đỡ đây.” Tôn Diệu thấp giọng trả lời.
“ Giúp đỡ?” Thương Thiên Long lại nhớ tới tên ngốc phú nhị đại Trương Hạo Đông, cũng nói muốn nhờ hắn ta giúp đỡ, cuối cùng hại hắn ta thảm không nỡ nhìn.
“ Đối phương là ai.” Lần này Trương Thiên Long đã khôn hơn rồi, hắn ta cảnh giác hỏi trước.
“ Thì là một tên tiểu tử nghèo nhà quê, không tiền không thế mà cứ nhảy nhót trước mặt tôi giả vờ là mình giàu sang lắm.” Giọng của Tôn Diệu rất nhỏ, dường như để phòng ngừa người khác nghe thấy.
“ Tiểu tử nghèo nhà quê á, vậy hắn ta có đứa em họ nào không?” Trương Thiên Long nhớ tới vị em họ cao thủ đi bên cạnh Vương Thành, nội tâm vẫn hơi run sợ, một người đấu với hai mươi người vậy mà vẫn còn có thể đánh gục hơn một nửa, sức mạnh này quả thực rất đáng kinh sợ.
“ Không có em họ, chỉ có một mình hắn ta tôi, giá tiền thì vẫn quy tắc cũ.” Tôn Diệu muốn mượn thế lực của Long ca để dạy cho Vương Thành biết sự lợi hại của hắn, để xem Vương Thành còn dám giành Hà Hiểu Nghiên với hắn không.
“ Không có em họ, tên nhóc nghèo nhà quê không tiền cũng không thế, được, việc này tôi sẽ nhận.” Trương Thiên Long ngẫm nghĩ lần này chắc sẽ không gặp phải vụ khó ăn như lần trước nên hắn ta rất nhanh chóng đồng ý.
“ Lúc tới cứ nói là bạn của tôi đến chơi cùng là được.” Vừa nghe thấy Trương Thiên Long đã nhận lời, Tôn Diệu lập tức kích động.
Nhưng vì đề phòng vẫn nên để bọn họ giả vờ làm bạn của hắn đến chơi, dù sao đây cũng là câu lạc bộ Cẩm Long đấy, huênh hoang quá có khi lại hại đến chính hắn ta.
Theo như quy tắc cũ, Tôn Diệu chuyển khoản trước cho Trương Thiên Long 100 nghìn, đồng thời gửi luôn cả địa chỉ cho hắn ta.
Sau khi nhận được tiền, Trương Thiên Long cười tươi rói.
Sau đó hắn ta nhìn thấy địa chỉ ở câu lạc bộ Cẩm Long thì hắn ta hơi do dự, nhưng đã nhận tiền của người ta rồi không làm cũng không ổn.
Hắn ta nhanh chóng gọi ra bốn tên đàn em, ngồi lên chiếc xe mini van rồi phóng tới câu lạc bộ Cẩm Long.
Giờ phút này tại phòng bao Cửu Long, Tôn Diệu cúp điện thoại xong vẻ mặt rất đắc ý.
“ Vương Thành, một tên tiểu tử nghèo như cậu thì lấy cái gì đấu với tôi.”
Có được sự đồng ý của Trương Thiên Long khiến gan của Tôn Diệu cũng to hơn, hắn ta trực tiếp đến trước mặt Vương Thành, dùng giọng điệu lạnh như băng nói.
“ Vương Thành, cậu qua đây đi, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
“ Tìm tôi có việc?” Vương Thành quét mắt qua đánh giá Tôn Diệu,
“ Tôi hi vọng cậu có thể rời xa Hà Hiểu Nghiên, cậu không thích hợp với cô ấy, cũng không giúp được gì cho cô ấy.” Tôn Diệu nói thẳng ra mục đích của mình.
“ Tôi không thích hợp, chẳng nhẽ anh thích hợp???” Vương Thành trả lời thẳng thừng.
“ Tôi cũng nói thẳng với cậu luôn vậy, vốn công ty của nhà Hiểu Nghiên sắp cạn kiệt rồi, nếu như không có một số vốn khổng lồ rót vào thì nhà cô ấy khả năng cao sẽ phá sản.
Còn tôi chính là người có thể giúp đỡ gia đình cô ấy thoát khỏi tình trạng ấy.” Tôn Diệu nói với giọng điệu rất tự hào.
“ Tôi cũng có thể giúp họ.” Vương Thành nói một cách điềm đạm.
Vương Thành đã giải quyết xong xuôi vấn đề tiền vốn cạn kiệt của công ty nhà họ Hà rồi, thậm chí cả khu đất phía đông Trần Hào Thành cũng xử lý xong xuôi rồi.
Chắc chắn rằng khách sạn nhà họ Hà sẽ khôi phục hoạt động như bình thường sớm thôi, nhưng mà điều này Tôn Diệu vẫn chưa hề hay biết.
“ Chỉ dựa vào cậu? Một tên nghèo bước ra từ nông thôn như cậu thì có thể giúp đỡ được bao nhiêu? 10 nghìn? Hay 20 nghìn? Số tiền người ta cần ít nhất cũng phải cả 100 triệu, cậu có không? Chắc cả đời cậu cũng không kiếm được nhiều như vậy đâu.” Tôn Diệu nhếch mép mỉa mai.
“ Tôi thì lại nghĩ tôi có thể.” Vương Thành vẫn tiếp tục điềm đạm trả lời.
“ Cậu có thể? Ha ha, đúng là chuyện cười mà, nghe nói cậu là trưởng phòng công ty, lương tháng được 10 nghìn