Hôm nay là cuối tuần, lại thêm việc tối qua thức rất muộn, vốn dĩ Vương Thành có thể dậy muộn hơn mọi ngày nhưng anh lại dậy từ rất sớm.
Nguyên nhân chỉ có một, hôm nay bạn gái của anh em tốt Mã Đại Đông, Lưu Hàm Hàm làm phẫu thuật nên anh phải đến thăm.
Dù gì ở thành phố Thanh Thủy, Vương Thành cũng chỉ có một người bạn chí cốt này.
Huống hồ Mã Đại Đông vì người bạn gái bệnh nặng của mình đã bị gia đình cắt đứt liên lạc từ lâu.
Hiện tại là lúc cậu ấy cần giúp đỡ nhất nên là một người bạn tốt của Mã Đại Đông, Vương Thành đương nhiên phải đến giúp đỡ bạn mình.
Có điều khi anh đến bệnh viện Hiệp Hòa thì lại phát hiện mấy người quen ở hành lang bệnh viện.
Mấy người đó là Lâm Thiến Thiến, Trương Hạo Đông cùng với một người đàn ông đeo một cặp kính gọng đen trông rất giống Trương Hạo Đông.
Trương Hạo Đông mới bước ra từ phòng khám chỉnh hình, có vẻ mới thay thuốc xong.
Trông có vẻ mấy người họ đến để kiểm tra cánh tay cho hắn ta, chỉ có mỗi người đàn ông trông giống Trương Hạo Đông là khiến Vương Thành phải nhìn thêm mấy lần.
Có điều anh cũng không định đến chào hỏi bọn họ mà đang vội lên tìm Mã Đại Đông nên anh chỉ nhìn qua rồi rời đi luôn.
Lâm Thiến Thiến, Trương Hạo Đông ba người bọn họ cũng không phát hiện ra sự xuất hiện của Vương Thành.
“ Hạo Đông, vết thương ở tay của anh bao giờ mới khỏi?” Lâm Thiến Thiến giả vờ quan tâm hỏi thăm.
“ Bác sĩ nói phải nửa tháng gì đấy.” Giờ phút này Trương Hạo Đông vô cùng hận Vương Thành, không những tay hắn bị gãy mà nguồn tiền riêng của hắn, cổ phần của cửa hàng số 3 trong sơn trang Minh Dương ba hắn cho cũng đã bị lừa lấy mất.
Số cổ phần đó một năm có thể mang về cho hắn lợi nhuận mấy triệu đấy.
Trong chốc lát bị cướp mất nguồn cung cấp tiền khiến hắn càng ngày càng nghèo rồi.
Hắn cũng không dám nói cho ba mình vì sợ ông sẽ đánh chết hắn mất.
Vì vậy hắn chỉ còn cách tìm anh cả Trương Minh Liêu đến giúp hắn tìm cách giải quyết vấn đề này.
Tốt nhất có thể lấy về 10% cổ phần từ tay Vương Thành, nếu không để càng lâu thì ba sẽ phát hiện ra mất.
“ Anh cả, anh phải giúp em báo thù.” Trương Hạo Đông vừa khóc vừa nói, bây giờ hắn chỉ có thể trông chờ anh trai giúp thôi, sắp đến bước đường cùng rồi.
“ Mày ăn gì mà ngu thế? Tay thì bị người ta đánh gãy, cổ phần cũng bị người ta lấy luôn, đồ ăn hại.
Nếu để ba biết được thì ông đánh chết mày.” Trương Minh Liêu rất tức giận, xảy ra chuyện lớn như thế mà bây giờ đứa em ngu ngốc này mới nói với hắn.
“ Anh cả, em cũng không còn cách nào mới tìm đến anh.
Thủ đoạn của tên nghèo nhà quê ấy quá nhiều, hình như nó còn quen biết cả Hào ca, em đấu không lại nó.” Trương Hạo Đông buồn bực nói, trong lòng thì rất căm hận.
“ Một tên nghèo nhà quê mà đấu không lại, đồ ăn hại.
Giờ anh có thể giúp mày nhưng đợi lấy được cổ phần về rồi thì mày phải chuyển cho anh 5%.” Trương Minh Liêu cũng không hề khách sáo với em ruột của mình.
Trương Hạo Đông do dự một lát rồi cũng cắn răng đồng ý.
“ Được thôi, chỉ cần anh lấy được về thì em ok hết.”
Trương Hạo Đông cũng rất uất ức, đây là anh trai ruột đấy, vậy mà vẫn tranh thủ lúc cháy nhà hôi của.
Có điều hiện tại đã đến bước đường cùng rồi, chỉ có thể nhờ anh giúp đỡ thôi, có thể lấy về 5% cổ phần cũng được rồi.
Chủ yếu là đưa cho anh còn hơn đưa cho người ngoài, nếu việc này ba có biết thì cùng lắm chỉ hỏi thêm mấy câu, dù gì cổ phần vẫn trong tay người nhà mình cả.
“ Ừ, xem anh mày xử lý thằng nhóc đó đây.
Mày cũng học tập nhiều vào, đừng có cả ngày chỉ muốn dùng vũ lực giải quyết, phải dùng cái đầu nhiều vào.
Xã hội bây giờ vũ lực không dễ dùng đâu, biết chưa?”
Trương Minh Liêu rất tự tin vào bản thân, chỉ một tên nhóc nhà quê thôi mà, hắn ta cũng không đặt vào mắt.
Cho dù có bấu víu được vào Hào ca thì hắn ta cũng có cả trăm cách bắt nó nôn số cổ phần đã nuốt ra.
“ Nghe nói bạn gái của hắn là Hà Hiểu Nghiên?” Trương Minh Liệu đột nhiên hỏi.
“ Vâng, nói đến lại tức.
Một tên nhà quê nghèo túng thế mà ôm được một người đẹp nức tiếng phía đông thành phố, đúng là chó đớp phải ruồi.” Trương Hạo Đông rất không phục, một tên không tiền không thế như vậy lại có thể cưa được bạch phú mỹ, thật sự khiến hắn rất đố kỵ.
“ Được rồi, đợi đến lúc đó anh sẽ khiến nó không những phải nôn cổ phần ra mà còn khiến Hà Hiểu Nghiên thất vọng chia tay với nó.” Trương Minh Liêu cười