Khi trời vừa hửng sáng, Hà Hiểu Nghiên từ trong túi ngủ tỉnh dậy, vừa mở mắt ra thì phát hiện lều đã bị ai đó dùng dao cắt hỏng rồi.
“Ai mà ác thế, cắt nát lều của mình thế này.
” Hà Hiểu Nghiên có chút không vui, cô gọi Lâm Tĩnh Nhã đang ngủ bên cạnh dậy, chỉ thấy cô ấy trả lời có chút nghiêm túc.
“Có lẽ là gió phá nát đấy!” Con người Lâm Tĩnh Nhã khá lạnh lùng, không giỏi hoạt ngôn, cô chỉ có thể dùng lời nói dối vụng về này để ngụy biện cho mình, nhưng có vẻ như Hà Hiểu Nghiên vẫn tin.
“Gió đêm qua lớn thế sao?” Hà Hiểu Nghiên có đôi lúc không ngờ rất đáng yêu.
Ngay sau đó mọi người ra khỏi lều, hầu hết các người đẹp đều đang ngáp ngủ, có vẻ như đêm qua họ đã ngủ không ngon! Hãy nghĩ xem, ở nơi hoang vu thế này mà cắm trại chắc chắn sẽ không quen, lỡ gặp muỗi hay gì đó thì cũng đừng nghĩ đến chuyện ngủ ngon.
Song các cô gái đã rất nhanh lấy lại tinh thần, bởi vì có một anh soái ca sáng sớm ra đã từ chân núi leo lên đây để tìm bọn họ, còn đem rất nhiều đồ ăn thức uống đến, rất nhiều và còn là đồ nhập khẩu.
“Chà, là Lâm Diệp!” Rất nhiều người đẹp đều vây quanh anh ta, đến ngay cả Liễu Bội Bội cũng qua quýt chỉnh lại bản thân rồi đi đến chào anh ta.
Phải nói rằng Lâm Diệp quả thực rất đẹp trai, đã vậy không chỉ đẹp, tài năng học vấn còn xuất thân đứng đầu thành phố Thanh Thủy, gia tộc nhà họ Lâm còn là gia đình giàu có nhất ở thành phố Thanh Thủy, so với gia tộc nhà Tôn Diệu, quyền lực của họ lại càng mạnh hơn.
Một nhân vật như vậy đương nhiên sẽ được các cô gái săn đón.
"Lâm Diệp, cậu đến rồi à, không ngờ sớm như vậy mà đã đến đây rồi, bọn mình vừa bò ra khỏi lều, còn chưa kịp rửa mặt chải đầu nè!" Liễu Bội Bội háo hức cười.
“Mặt mộc mới chính là vẻ đẹp tự nhiên, tôi có đem cho các cậu rất nhiều đồ uống và hoa quả nhập khẩu, mau ăn đi nào!” Vừa nói, Lâm Diệp vừa phát những thứ mà anh ta mang tới cho từng người một.
“Mà này, cô gái mà tối qua cậu gửi tôi ảnh đâu rồi nhỉ?” Lâm Diệp tranh thủ phát hoa quả tìm quanh một vòng các cô gái ở đây, nhưng không tìm thấy cô gái xinh đẹp mà Liễu Bội Bội đã gửi ảnh cho anh ta vào tối hôm qua đâu.
"Phụt…" Liễu Bội Bội đột nhiên phá lên cười: "Thì ra mới sáng sớm cậu đã tới đây là vì tìm Hà Hiểu Nghiên à, tôi còn đang tự hỏi sao cậu lại tới đây sớm như vậy!"
Liễu Bội Bội là một cô gái đầy mưu mô, ngày hôm qua sau khi biết bạn trai của Hà Hiểu Nghiên là một tên nhà nghèo, lại tiện muốn giới thiệu Hà Hiểu Nghiên với Lâm Diệp, vì vậy cô ấy liền gửi một tấm ảnh của Hà Hiểu Nghiên cho cậu ta.
Còn gửi cả lời nhắn ngắn qua cho cậu rồi, cậu có muốn làm quen với cô ấy một chút không? ?
Lâm Diệp sau khi nhìn thấy ảnh của Hà Hiểu Nghiên là lập tức kinh ngạc, anh ấy từng chơi với rất nhiều cô gái, nhưng anh ta chưa bao giờ nhìn thấy một cô gái nào đẹp giống minh tinh như vậy, cả đêm anh ta mất ngủ, sáng sớm hôm sau đã chạy đến chỗ Liễu Bội Bội để tìm người.
Mà Liễu Bội Bội đương nhiên cũng muốn làm mối Hà Hiểu Nghiên với Lâm Diệp rồi, thứ nhất cô ấy cũng là vì muốn tốt cho bạn thân của mình, Vương Thành là một tên nhà quê nghèo thật sự không xứng với Hà Hiểu Nghiên một cô gái Bạch Phú Mỹ, cô ấy muốn mượn việc giới thiệu Hà Hiểu Nghiên để tìm Lâm Diệp rót vốn đầu tư.
“Đoán chừng Hiểu Nghiên lúc này mới ngủ dậy thôi, cô ấy có lẽ ở đằng kia.
” Liễu Bội Bội chỉ về một hướng và nói.
Đúng lúc này Hà Hiểu Nghiên từ lều bước ra, chuẩn bị đi đánh răng rửa mặt.
Không cần trang điểm, cô ấy vẫn rất xinh đẹp, tựa như tiên nữ giáng trần, Lâm Diệp không khỏi có chút mê mẩn.
"Quả là một tuyệt sắc giai nhân, đẹp hơn trong ảnh rất nhiều, thật không ngờ ở một nơi như thành phố Thanh Thủy này lại có thể xuất hiện một cô gái đẹp đến như vậy.
" Lâm Diệp lẩm bẩm một mình.
“Đẹp thì đẹp, có điều là đã có người nhanh chân đến trước rồi.
” Liễu Bội Bội có chút tiếc nuối.
“Cô ấy có bạn trai rồi à?” Lâm Diệp hơi cau mày hỏi.
"Ừ, là một tên nhà quê nghèo, có điều tôi nghĩ Lâm đại thiếu gia phải có không dưới hàng trăm cách để cái tên nghèo nàn ấy rời khỏi Hiểu Nghiên.
" Liễu Bội Bội rất tin tưởng vào Lâm Diệp, suy cho cùng Vương Thành thua kém với Lâm Diệp chính là ở chỗ đó.
“Ha ha, tất nhiên, chỉ cần là người phụ nữ tôi thích, không có gì là tôi không lấy được, cô ấy cũng không ngoại lệ.
” Lâm Diệp rất tự tin vào bản thân mình.
Dù là ngoại hình, tài năng hay gia thế, Lâm Diệp đều đứng đầu thành phố Thanh Thủy, Cao Phú Soái trong truyền thuyết chính là định nghĩa về anh ta.
“Đưa tôi đi gặp cô ấy một chút!” Một nụ cười tự tin thoáng qua khóe miệng Lâm Diệp.
Liễu Bội Bội gật đầu, cô đương nhiên rất hài lòng khi đưa Lâm Diệp đi gặp Hà Hiểu Nghiên rồi.
Lúc này Hà Hiểu Nghiên đang lấy khăn và chậu chuẩn bị rửa mặt thì bắt gặp Liễu Bội Bội cùng Lâm Diệp bước tới.
"Hiểu Nghiên, tớ đưa một Cao Phú Soái đến gặp cậu, anh ấy tên Lâm Diệp, chính là người mà hôm qua tớ nhắc với cậu đó.
" Liễu Bội Bội nghiêm túc nói.
“Chào em, tôi là Lâm Diệp ~” Lâm Diệp đưa tay ra rất tự tin tỏ ý muốn làm quen với Hà Hiểu Nghiên, nhưng thật không ngờ