Lần đàm phán với Liễu Bội Bội về đầu tư vào công ty của cha cô ta này, vì để khiêm tốn và không bại lộ thân phận, Vương Thành cũng không tự mình đi, nhưng mà điều kiện chung về tỉ lệ cổ phần đầu tư, nhân viên chuyên nghiệp đã nói qua trước một bước cho Vương Thành.
“An ninh, thoáng cái đã chiếm 60% cổ phần công ty của nhà Liễu Bội Bội, có phải là ác độc quá hay không?” Vương Thành cầm một phần tài liệu, hững hờ mà nhìn.
An ninh bên cạnh đang ngoan ngoãn đấm bóp cho anh, còn lập tức trả lời câu hỏi của Vương Thành.
“Trước khi chúng ta tới, Tập đoàn Liễu Thị đã gần bên bờ vực phá sản, những phú hào kia của phía Nam thành phố căn bản không ai sẵn lòng ra tay cứu giúp.
Có thể nói Liễu Quốc Chấn đã đến tình trạng cùng đường bí lối, lúc này chúng ta tới đầu tư, xem như cho ông ta một cộng cỏ cứu mạng, đừng nói là 60%cổ phần, đoán chừng 80%, ông ta cũng sẽ một lời đáp ứng.
Dù sao so với vỡ nợ phá sản, có thể tiếp tục tồn tại vẻ vang, đã coi như là vô cùng may mắn rồi.”
“Lời này tôi thích nghe, chỉ là sau lần đầu tư này, phần lớn dựa án sản nghiệp nhà bọn họ sợ là phải dừng lại, những dự án có triển vọng cũng phải chuyển đổi và nâng cấp.”
Vương Thành lật qua lật lại tư liệu, hạng mục nghiệp vụ của nhà Liễu Bội Bội rất nhiều, sản xuất điện gia dụng, nhãn hiệu bán lẻ, công trình kiến trúc, ăn uống vân vân, đều là ngành nghề truyền thống.
Nhưng mà phần lớn đều không kiếm ra tiền, bằng không cũng sẽ không đi đến đường cùng vỡ nợ phá sản.
“Thứ giá trị nhất của Tập đoàn Liễu Thị chính là nắm trong tay một số lượng lớn giấy phép thương hiệu cho các thiết bị điện có tên tuổi lớn.
Nếu có thể đơn giản chuyển đổi và nâng cấp từ bán lẻ ở cửa hàng vật lý offline thành cộng tác online, vậy thì vẫn còn có triển vọng.
Mặt khác, bọn họ còn có một nhà máy sản xuất thiết bị điện gia dụng ở phía Nam thành phố, chuyển đổi một chút cũng vô cùng có triển vọng.”
An ninh chỉ nói đơn giản những dự án công nghiệp của Tập đoàn Liễu Thị một lần, ngoại trừ thương hiệu thiết bị điện và nghiệp vụ điện gia dụng này, những nghiệp vụ của những dự án khác, An Ninh cũng không quá coi trọng, dù cho muốn chuyển đổi cũng có khó khăn nhất định, Ttriển vọng cũng không mấy khả quan.
Vương Thành vẫn là rất bội phục mắt nhìn của An Ninh, hiện tại trong phạm vi cả nước đều đang chuyển đổi và nâng cấp, Tập đoàn Liễu Thị này vẫn giậm chân tại chỗ thì không đóng cửa mới là lạ.
Sau khi hai người vừa nói chuyện liên quan đến công việc một lúc, điện thoại của Vương Thành vang lên, là Liễu Bội Bội đích thân gọi tới.
Vương Thành vừa nhận, liền nghe được lời cảm ơn của Liễu Bội Bội từ bên kia điện thoại.
“Vương Thành, cảm ơn anh! Lần này không có sự hỗ trợ của anh, có lẽ nhà của chúng tôi sẽ phá sản.”
“Nếu không phải nể mặt Hiểu Nghiên, tôi còn chẳng muốn giúp các cô.” Vương Thành cũng đúng là bởi vì nể mặt Hà Hiểu Nghiên mới giúp cô ta, nếu chỉ nhìn vào hiệu quả và lợi ích đầu tư đơn thuần, thực sự anh không coi trọng các dự án công nghiệp nhà cô ta.
“Cho dù thế nào tôi vẫn cảm ơn anh! Cha mẹ tôi đã đặt trước một bàn tiệc ở khách sạn Thuần Duyệt, muốn mời anh và Hiểu Nghiên cùng tới ăn một bữa cơm vào buổi tối.
Muốn trực tiếp cảm ơn anh, không biết anh có rảnh không?” Liễu Bội Bội nói rất thành khẩn.
Lần này nếu không có sự giúp đỡ khuyên lay của Vương Thành, chắc chắn Trần Hào Thành sẽ không đầu tư vào dự án công nghiệp của nhà cô ta! Phải biết rằng lần này Tập đoàn Đỉnh Hòa đầu tư cho bọn họ năm triệu dùng để chuyển đổi và nâng cấp, hoàn toàn được xem như là giúp người khi gặp nạn rồi, cũng khiến cha mẹ Liễu Bội Bội kích động không thôi.
Vương Thành suy tính một lúc, vẫn đồng ý lời mời ăn cơm của cô ta.
Mặc kệ xí nghiệp Liễu Thị này thế nào, sau này cũng coi như là một thành viên trong Tập đoàn Đỉnh Hòa, gặp mặt cũng được.
Vào buổi tối, Vương Thành lái xe dẫn Hà Hiểu Nghiên đi thẳng tới khách sạn Thuần Duyệt.
Vừa tới cửa chính, đã thấy Liễu Bội Bội và cha mẹ của cô ta an nhàn nghênh đón bọn họ ở cửa.
“Vương Thành, Hiểu Nghiên, hai người đã tới rồi!” Liễu Bội Bội thấy Vương Thành đã tới, rất là kích động, liên tục giới thiệu cho cha mẹ của cô ta.
Liễu Quốc Chấn càng kích động hơn, tiến lên cầm lấy tay của Vương Thành.
“Cậu Vương quả nhiên là nhân tài, tuổi còn trẻ đã rất được tổng giám đốc Trần tính nhiệm, tương lai sau này không thể đo lường được!”
Liễu Quốc Chấn bắt đầu nịnh nọt, Vương Diễm mẹ của Liễu Bội Bội cũng không cam lòng rớt lại phía sau, cũng cầm lấy tay của Hà Hiểu Nghiên mà tán dương.
“Hiểu Nghiên, đã lâu không gặp, con lại đẹp lên rồi! Tìm bạn trai cũng có tiền đồ như thế này, không giống như Bội Bội nhà chúng ta, làm cái gì cũng không bằng con!”
Vương Thành cười cười xấu hổ về mấy lời tâng bốc này, nhưng anh vẫn lễ phép chào hỏi bọn họ, sau đó mọi người liền cùng nhau đi vào phòng riêng trong khách sạn.
Lần này bọn họ vì để cảm ơn Vương Thành, một