Nhà họ Lâm là một trong năm thủ lĩnh lớn nhất của giới thương nghiệp phía Nam thành phố, lời nói có quyền lực vô cùng lớn, hơn nữa còn có rất nhiều đặc quyền.
Đối mặt với sự khiêu khích của Lâm Diệp, người đầu tiên ra mặt là ba ba Hà Dương của Hà Hiểu Nghiên.
Ông thấy tình hình trước mắt, lập tức hiểu cơ hội thể hiện trước mặt Vương Thành của ông tới rồi.
“Cậu Lâm Diệp, câu lạc bộ tư nhân Gia Dụ không có thông báo yêu cầu nhất định phải mặc chính trang, cậu quản người ta mặc trang phục gì để làm gì?”
Hà Hiểu Nghiên cũng không vừa mắt, đứng ra nói đỡ Vương Thành vài lời.
“Nếu không có yêu cầu phải mặc trang phục thế nào, anh quản người ta nhiều làm gì? Đáng ghét thật đấy.”
Hà Hiểu Nghiên nói đều lôi Vương Thành vào, nhưng khóe miệng của Lâm Diệp nhếch lên lạnh lùng, không tuân theo cũng chẳng buông tha.
“Đúng vậy, vào câu lạc bộ tư nhân Gia Dụ không yêu cầu về trang phục, nhưng hội liên minh thương nghiệp phía Nam thành phố lại có yêu cầu trang phục đấy.”
Mấy người Hà Dương đưa mắt nhìn nhau, đặc biệt là Hà Hiểu Nghiên nghẹn cứng không nói được gì.
Các cô không phải thành viên của liên minh thương nghiệp, cũng không hiểu quy tắc của bọn họ lắm.
Tuy nhiên lúc này, Liễu Bội Bội và cha mẹ của cô ta đi tới.
Liễu Quốc Chấn nghe thấy thế, ông nhăn mày lại, bước nhanh lên phía trước rồi nói.
“Sao tôi lại không nhớ quy tắc của liên minh thương nghiệp phía Nam thành phố có điều này nhỉ? Cậu Lâm Diệp nói bừa rồi.”
Liễu Quốc Chấn xuất hiện cũng nói giúp Vương Thành, khiến Lâm Diệp cảm thấy ngỡ ngàng ngoài ý muốn, đồng thời bị Liễu Quốc Chấn vạch trần lời nói dối nên thẹn quá hóa giận.
“Một người sắp đỏng cửa phá sản như ông làm gì có tư cách nói chuyện ở đây? Cha tôi và bốn vị thủ lĩnh đã quyết định sẽ tước tư cách thành viên liên minh thương nghiệp của ông rồi.”
“Thật ngại quá, khiến cậu thất vọng rồi.
Tập đoàn Liễu thị vừa nhận được 500 triệu tiền đầu tư từ tập đoàn Đỉnh Hòa.
Hiện giờ có lời có lãi.
Cậu muốn khai trừ tư cách liên minh thương nghiệp của tôi còn phải trải qua phiếu bầu của tất cả thành viên liên minh thương nghiệp, không phải một mình nhà họ Lâm nhà cậu quyết định.” Liễu Quốc Chấn không hề nói sai.
Nghe đến đây, một vài thành viên trong liên minh thương nghiệp đều ngập tràn ánh mắt ngưỡng mộ.
Có thể được tập đoàn Đỉnh Hòa đầu tư, không chỉ bù đắp cho tài chính mà quan trọng được tập đoàn Đỉnh Hòa phái chuyên gia trợ giúp, thăng cấp mô hình xí nghiệp.
Nhân tài chuyên nghiệp giúp đỡ mới là điều quý giá nhất.
Chỉ trong giây lát, không khí xung quanh toàn bộ thành viên của thương hội trở nên sôi nổi, ai nấy đều cực kỳ ngưỡng mộ.
“Chậc chậc, Liễu Quốc Chấn này đúng là lớ ngớ vớ phải huy chương rồi.”
“Sao tổng giám đốc Trần lại coi trọng cái tên Liễu Quốc Chấn phế phẩm này chứ? Thật là biết cách khiến người ta không ngờ được.”
“Được tổng giám đốc Trần trợ giúp đầu tư, e rằng Liễu Quốc Chấn sắp đảo ngược phía nam thành phố rồi!”
…
Lâm Diệp nghe thế không khỏi tức giận, nhưng không biết làm sao để phản bác.
Cha anh ta – Lâm Chấn Hoa vỗ nhẹ bờ vai, sau đó đi tới đứng bên cạnh anh ta.
“Liễu Quốc Chấn, nơi đây đến lượt một thành viên liên minh nhỏ bé như ông nói chuyện à? Trang phục của cậu thanh niên này hôm nay quá tùy tiện, tôi phải cấm cậu ta tham gia liên minh thương nghiệp, tránh làm nhục hình tượng của chúng ta.”
Lâm Chấn Hoa không tỏ ra giận dữ mà uy nghiêm, ngữ khí không để người khác có thể phản bác.
“Lâm Chấn Hoa, ông đang dùng việc công báo thù riêng.” Liễu Quốc Chấn biết Vương Thành có ân oán với Lâm Diệp.
Lâm Diệp vốn không muốn Vương Thành vào trong chính là muốn làm nhục anh, căn bản không phải vì chuyện quần áo.
“Dùng việc công báo thù riêng thì sao? Nhà họ Lâm chúng tôi là một trong năm thủ lĩnh lớn nhất của liên minh thương nghiệp, có quyền cấm một tên không phải thành viên liên minh tham gia hội.” Lâm Chấn Hoa cuối cùng cũng vứt bỏ lớp ngụy trang, nói hết mục đích thật sự của ông ta ra.
Khí thế hùng hổ dọa người hoàn toàn không để Liễu Quốc Chấn mặt mũi.
“Ông…” Liễu Quốc Chấn bị chọc tức đến mức không thốt được thành lời.
Mấy người khác trong hội có thương xót cũng không giúp được gì.
Đây quả thật là quyền của năm vị thủ lĩnh, không phải thành viên thì không thể tham gia hội liên minh của bọn họ.
“Không vào thì không vào, Vương Thành, chúng