Phía Nam thành phố mấy hôm nay vẫn luôn không yên ổn, hai nhà Tô Lâm vẫn luôn đấu với nhau trong mọi ngành nghề rất hung ác, thậm chí còn náo động tin tức nhân viên đánh nhau, quả thực là lên không ít đầu đề tin tức ở phía Nam thành phố, trở thành đề tài nói chuyện trong giờ rảnh rỗi của dân chúng địa phương.
Nhưng mà nhà họ Tô lại dựa vào sức mạnh của liên minh thương nghiệp phía Nam thành phố, phát động những thế lực gia tộc khác cùng đi vây quét nhà họ Lâm, mà đối phương lại tan đàn xẻ nghé, người ủng hộ bọn họ càng ngày càng ít, không được bao lâu nữa, nhà họ Lâm sẽ hoàn toàn bị đuổi khỏi phía Nam thành phố.
Sáng sớm Vương Thành ngồi trên ghế sofa, xem tin tức hai nhà Tô Lâm đấu nhau, tâm trạng quả thực rất thoải mái!
“Thằng công tử bột này, sau này sợ là sẽ không có vốn khiêu khích với tôi nữa!”
“Cậu chủ, tổng giám đốc Trần gọi điện thoại tới, nói bây giờ chính là thời cơ thích hợp nhất để phát động tấn công với nhà họ Lâm, muốn ép toàn bộ phương diện không?” An ninh cầm điện thoại sang hỏi Vương Thành.
“Đánh vào hết đi! Lúc này vào sân, cũng có thể kiếm được rất nhiều chỗ tốt!” Vương Thành suy nghĩ một chút, sau đó lại gọi điện thoại tới cho người đại diện chuyên nghiệp Chu Tường của Câu lạc bộ tư nhân Gia Dụ, bảo ông ấy cho vay, đầu tư vào các vùng tài chính khác, phong sát nhà họ Lâm, không cho phép bất cứ cơ quan tài chính nào tiếp máu cho nhà họ Lâm.
Sau khi làm xong hết thảy những điều này, Vương Thành mới thu tay lại! Nhà họ Lâm này dám đụng vào những người ở bên cạnh anh, Vương Thành nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
“Đúng rồi An Ninh, giúp tôi kiểm tra Công ty Bất động sản Dung Viên ở thành phố Bạch Thủy là sản nghiệp dưới tập đoàn nào? Người phụ trách là ai?” Vương Thành muốn xác nhận lại Công ty Bất động sản Dung Viên này có phải là sản nghiệp dưới cờ của gia tộc Vương Thị bọn họ hay không, thuận tiện điều tra người phụ trách của bọn họ là ai, làm thế này cũng sẽ giúp ích được cho nhà của Hà Hiểu Nghiên.
“Được thưa cậu chủ, chờ tôi một chút!” Sau khi An Ninh trả lời thì nhanh chóng rời khỏi.
Một tiếng sau, An Ninh cầm một phần tài liệu đi tới.
“Cậu chủ, Công ty Bất động sản Dung Viên là công ty con dưới cờ Tập đoàn Thuỵ Đàn ở thành phố Bạch Thủy, mà tập đoàn Thụy Đàn chính là một sản nghiệp của Vương Thị ở thành phố Bạch Thủy, người phụ trách tên là Diêu Cầm, là một nữ tổng giám đốc mới hơn ba mươi tuổi, rất có năng lực, nghe nói là do ông chủ của sản nghiệp Vương Thị đích thân kéo về, nghiệp vụ đã phát triển đến mấy đô thị lớn xung quanh thành phố Bạch Thủy rồi.
”
Vương Thành nhẹ nhàng gật đầu, hóa ra là nữ cường nhân Diêu Cầm mà cha mình đích thân dẫn về, thảo nào phát triển với tốc độ nhanh như vậy, thẳng một mạch đã ăn vào thành phố Thanh Thủy.
“Nữ cường nhân này không tệ! Đưa phương thức liên lạc của cô ta cho tôi.
” Vương Thành đột nhiên sinh ra một phần tò mò với người phụ nữ này, lúc cần thiết, có thể sẽ dùng đến cô ta.
Vào xế chiều, Hà Hiểu Nghiên gọi điện đến mời Vương Thành tới nhà cô ăn cơm.
Vương Thành muốn từ chối cũng không từ chối được, bây giờ Hà Hiểu Nghiên luôn mời anh tới nhà bọn họ ăn cơm, thực ra có đôi lúc cũng không phải là ý định của Hà Hiểu Nghiên, là cha của cô hung hăng thúc giục Hà Hiểu Nghiên gọi Vương Thành tới nhà bọn họ ăn cơm.
Lúc Vương Thành đến nhà bọn họ, mẹ Lâm Nghệ Phân của Hà Hiểu Nghiên đang nghĩ mãi không ra cách ký đơn đặt hàng vật liệu xây dựng với Công ty Bất động sản Dung Viên.
Trước đó bà tự mình đến Công ty Bất động sản Dung Viên nói chuyện hợp tác, lại nhiều lần bị cho chờ đợi ở cửa, hơn nữa bà còn phát hiện, không riêng gì ba chị em nhà bọn họ muốn hợp tác với Công ty Bất động sản Dung Viên, còn có rất nhiều công ty vật liệu xây dựng khác ở phía Tây thành phố cũng muốn hợp tác với bọn họ, điều này khiến cho các bà cảm thấy rất sốt ruột và áp lực.
“Vương Thành, con đã đến rồi à, mau vào đi!” Hà Dương đứng ở cửa nghênh đón Vương Thành từ sớm, nhìn thấy anh đến, đây thực sự dùng từ nịnh nọt để hình dung ông ấy cũng không quá đáng.
Hà Hiểu Nghiên cũng vui vẻ tới ôm lấy cổ Vương Thành, Lâm Nghệ Phân nhìn đến đây, tức giận một trận, bà đã mặc kệ hai cha con bọn họ rồi.
Buổi tối lúc ăn cơm, Lâm Nghệ Phân vẫn giữ vẻ mặt u sầu, cuối cùng không cam lòng cứ như vậy mà từ bỏ.
“Lão Hà à, ông có quen biết người của Công ty Bất động sản Dung Viên không?”
Hà Dương suy nghĩ một lúc, nói.
“Tổng bộ của Công ty Bất động sản Dung Viên đang ở thành phố Bạch Thủy, là một công ty con dưới cờ của Tập đoàn Thụy Đàn, tôi làm gì có