Edit: Cẩm Anh.
Rốt cuộc Nguyễn Thanh cũng lấy hai củ khoai lang đen bóng ra, cô duỗi tay nhặt nó lên, nhưng không có cách nào cầm bằng tay được. Cô bèn đi chọn củ khoai khác, chờ đến khi độ ấm của củ khoai vừa phải thì rốt cuộc cô cũng có thể cầm khoai đưa đến trước mặt Mạc Trọng Đan.
Mạc Trọng Đan ngơ ngác nhìn củ khoai lang, Nguyễn Thanh thấy bộ dạng khờ khạo của anh thì đột nhiên phụt cười, nở nụ cười sáng lạn với Ân Diệp nói: "Đồ ngốc, cho huynh đấy, cầm đi."
Cả người Mạc Trọng Đan trực tiếp ngây ngốc tại chỗ, vẫn duy trì động tác muốn duỗi tay ra cầm khoai, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Nguyễn Thanh. Đầu óc anh lúc này chỉ cảm thấy như có pháo hoa nở rộ. Ngũ quan cô rực rỡ, diễm lệ lại tươi sáng, làm cả người anh giống như bị điện giật.
"Cắt, Trọng Đan, có phải cậu quên lời rồi không?" Vốn ban đầu Tào Vĩnh Lượng còn cảm thấy Mạc Trọng Đan ngây người trong nháy mắt như vậy là rất tốt, nhưng ngây cũng quá lâu rồi.
Mạc Trọng Đan bình tĩnh ngồi trên mặt đất, sau đó quay đầu nhìn về phía Tào Vĩnh Lượng hỏi: "Quên rồi, khó nhớ quá. Lời là gì nhỉ?"
Tào Vĩnh Lượng: "..... 'Cảm ơn'".
Mạc Trọng Đan: "....."
Nguyễn Thanh: "....."
Hiện trường lại trầm mặc, Tào Vĩnh Lượng lên tiếng an ủi: "Không sao không sao, làm lại, làm lại."
Mạc Trọng Đan thầm cảnh cáo chính mình, hôm qua làm cô ấy xuống nước chẳng lẽ mày quên mất rồi sao? Không thể tái phạm được.
"Action."
Nguyễn Thanh đưa khoai lang nướng cho Mạc Trọng Đan: "Đồ ngốc, cho huynh đấy, cầm đi."
Mạc Trọng Đan vẫn nghiêm túc nhìn chằm chằm cô một lát, sau đó duỗi tay ra cầm khoai lang, nói câu: "Cảm ơn."
Anh ngồi bên cạnh bóc vỏ, củ khoai lộ ra phần màu vàng bên trong, khoai lang nướng rất mềm, ăn vào còn có mùi thơm ngọt.
Nguyễn Thanh nhặt củ khoai còn lại trên mặt đất lên, sau đó cũng bóc vỏ cắn một miếng, lập tức bày ra vẻ mặt hạnh phúc: "Ăn ngon quá."
Mạc Trọng Đan không tự chủ liền bị hấp dẫn, anh quay đầu nhìn về phía Nguyễn Thanh, thấy vẻ mặt híp mắt hưởng thụ của cô, trên mặt anh chậm rãi lộ ra tia cười. Lúc này anh chính là Mạc Trọng Đan, không phải Ân Diệp.
Nhưng trạng thái này vừa hay cũng đúng với phản ứng nên có của Ân Diệp, bởi vậy Tào Vĩnh Lượng không hô cắt.
Nguyễn Thanh ăn khoai xong thì phủi tay, nói với Mạc Trọng Đan: "Ân Diệp ca ca, huynh vừa tới môn phái của bọn muội, rất nhiều chuyện chắc chắn còn chưa biết. Nhưng mà không sao, nếu có gì huynh không hiểu, đều có thể hỏi muội."
Mạc Trọng Đan gật đầu, Nguyễn Thanh liền nở nụ cười.
"Cắt." Tào Vĩnh Lượng hô: "Được rồi, được rồi, qua."
Lại Bác Vũ đứng bên ngoài vỗ tay, đồng thời không quên hét lớn: "Qua, qua rồi, Trọng Đan cậu tuyệt lắm, cậu giỏi nhất."
"Cậu giỏi nhất ~"
"Giỏi nhất ~"
"Nhất..."
"....."
Sáng sớm, không gian tĩnh lặng chỉ có tiếng la đầy tình cảm của Lại Bác Vũ....
Rốt cuộc Lại Bác Vũ cũng bị cái nhìn không cảm xúc của Mạc Trọng Đan kéo về thực tại, xung quanh cũng có rất nhiều người không cảm xúc nhìn Lại Bác Vũ.
Tào Vĩnh Lượng thậm chí còn đưa lưng về phía họ che miệng cười, không ngờ hóa ra ảnh đế lại là người muốn được khen như vậy.
Lại Bác Vũ thấy Mạc Trọng Đan thì hoàn hồn, anh ta cũng không hô nữa. Việc này có thể trách anh ta sao? Nếu anh ta không kêu, Mạc Trọng Đan sẽ đờ người mà nhìn Nguyễn Thanh thật lâu.
Aiya, dứt khoát công khai theo đuổi đi được không, mệt chết ông đây rồi.
Mạc Trọng Đan biết ý của Lại Bác Vũ, cũng biết điều anh ta đang lo lắng. Anh cũng biết trước khi Nguyễn Thanh thích anh, anh không thể gây thêm phiền phức cho cô.
Mạc Trọng Đan tự nhủ với lòng mình, anh thu hồi tầm mắt chuẩn bị đứng dậy. Đúng vào giây phút nào, anh đột nhiên phát hiện góc váy của Nguyễn Thanh dính lửa bốc khói, lúc này có cơn gió thổi đến, càng làm ngọn lửa cháy mạnh hơn.
Bởi vì ngọn lửa này quá nhỏ nên căn bản không có ai chú ý tới. Mạc Trọng Đan ngơ ngác nhìn ngọn lửa kia một giây, sau đó giơ tay qua, một tiếng bụp vang lên, thành công dập tắt ngọn lửa.
Sau đó Mạc Trọng Đan nhẹ nhàng thở ra, anh ngẩng đầu nhìn về phía Nguyễn Thanh nói: "Dập được rồi."
Cả người Nguyễn Thanh đều ngây ngẩn, qua một lúc mới phản ứng lại được, hoảng sợ kêu lên: "Tay tay tay.... Tay, tay anh. Mạc ca, tay của anh!!!"
Nguyễn Thanh sợ tới mức cách