Edit | Beta: Cẩm Anh.
Mạc Trọng Đan phảng phất như không hề phát hiện, chỉ nhìn chằm chằm Nguyễn Thanh, chờ cô lên tiếng.
Sắc mặt Tân Văn Nhụy lập tức có chút khó coi, Nguyễn Thanh liếc nhìn Tân Văn Nhụy và Mạc Trọng Đan, thế nhưng có điểm khó xử.
Mạc Trọng Đan nhíu mày: "Làm sao vậy? Khó xử?"
Nguyễn Thanh chần chờ trong giây lát, rốt cuộc cũng tìm được một cái cớ, cô tỏ vẻ chính trực mà nói: "Anh lớn tuổi hơn tôi."
Lại Bác Vũ đồng tình nhìn về phía Mạc Trọng Đan: "....." Huynh đệ, cố chịu đựng.
Mạc Trọng Đan lại rất vui vẻ, anh cười nói: "Năm nay tôi 25 tuổi, lớn hơn em 4 tuổi. Em nói đúng, phải kêu là Mạc ca."
Nguyễn Thanh: "....." Mình cảm giác sắc mặt ảnh hậu càng thêm khó coi.
Ánh mắt của Lại Bác Vũ lại thay đổi, khinh bỉ nhìn Mạc Trọng Đan: "...." Tiểu nhân đê tiện, người chiếm tiện nghi sẽ bị thiên lôi đánh xuống.
Sau đó, lúc này lại đổi thành Triệu Nhạc đồng tình nhìn về phía Tân Văn Nhụy: "...." Người ta còn mong người khác gọi mình là anh, đãi ngộ thật khác nhau.
Sắc mặt Tân Văn Nhụy thì không cần phải nói, từ khi vào giới, Mạc Trọng Đan không dưới một lần cảnh cáo cô ta không được gọi anh là anh. Nhưng cô ta cảm thấy mình khác những người khác, vì thế vẫn không muốn từ bỏ cách xưng hô này.
Rõ ràng đã nói với cô ta rằng ở trong giới, gọi anh dễ khiến cho người khác hiểu lầm, tạo ra phiền phức không đáng có. Nhưng anh lại ở chỗ này yêu cầu Nguyễn Thanh gọi anh là anh.
Điền Nguyệt Nguyệt cảm thấy sắc mặt Tân Văn Nhụy càng thêm khó coi thì cũng khẩn trương theo! Bây giờ đã biết bọn họ là người yêu, chị Nguyễn của cô bị kẹp ở giữa vất vả cỡ nào chứ?
Mạc ảnh đế cũng thật là, gọi ảnh đế thì có gì không tốt đâu? Nghe sang như vậy còn gì! Cứ bắt người ta phải gọi anh, giờ thì hay rồi, gọi thì không được, không gọi cũng không được. Gọi thì đắc tội ảnh hậu, không gọi thì đắc tội ảnh đế.
Nguyễn Thanh chuyển động tầm mắt, ngây ngô cười nói: "Gọi Mạc Trọng Đan là được rồi, gọi anh, nếu không cẩn thận sẽ làm người khác hiểu nhầm."
Mạc Trọng Đan: "......" Hình như anh từng nói câu này rồi.
Tân Văn Nhụy: "......" Câu này cô ta đã từng nghe qua.
Vận đổi sao dời, hiếm khi Mạc Trọng Đan có cảm giác xúc động muốn hộc máu, Tân Văn Nhụy cũng hiếm khi nhìn Mạc Trọng Đan với vẻ đồng tình. Cùng một lời nói, được nói ra từ miệng người khác, không biết tâm tình lúc này của anh như thế nào?
Nguyễn Thanh thấy hai người đối diện có vẻ mặt khác nhau thì nhanh chóng lảng sang chuyện khác: "Đây là lần thứ hai em hợp tác với hai người, cảm giác thực vinh hạnh."
Tân Văn Nhụy nhìn Mạc Trọng Đan, cũng ôn hòa cười nói với Nguyễn Thanh: "Em là tiền bối, vào giới sớm hơn bọn chị, phải là bọn chị cảm thấy vinh hạnh mới đúng."
Nguyễn Thanh được khích lệ nên vô cùng vui vẻ. Đôi mắt hạnh tràn ngập nước của cô nhìn Tân Văn Nhụy cười, nhưng cũng không quên khiêm tốn lắc đầu, nói: "Em không được coi là tiền bối gì hết!"
Tân Văn Nhụy liền nói: "Ra mắt sớm hơn bọn chị một ngày thì đã là tiền bối rồi. Càng không cần phải nói, em ra mắt sớm hơn chị và anh Trọng Đan hai năm."
Nguyễn Thanh lâng lâng, tự vuốt mái tóc của mình, không ngờ có ngày mình sẽ là tiền bối của CP "Tình ý sâu xa" đấy.
Mạc Trọng Đan khiếp sợ nhìn Tân Văn Nhụy, thấy cô ta nói mấy câu đã lấy được hảo cảm của Nguyễn Thanh. Anh bất mãn, không biết mình thua ở điểm nào?
Nguyễn Thanh cười xong thì lấy điện thoại ra hỏi bọn anh: "Em có thể chụp ảnh của hai người không?"
Tân Văn Nhụy lập tức cười nói: "Sao lại không được?"
Nói xong, cô ta liền nhích lại gần Mạc Trọng Đan, Mạc Trọng Đan theo phản xạ né ra phía sau.
Vì thế, không khí nháy mắt lại trở nên xấu hổ.
Nguyễn Thanh ngây ngốc nhìn Mạc Trọng Đan, tựa hồ như không biết vì sao anh lại né tránh. Động tác tránh né của Mạc Trọng Đan dừng lại, chần chờ trong giây lát rồi cuối cùng mới lên tiếng: "Chỉ là bạn bè bình thường thôi, dựa vào quá gần cũng không tốt."
Trong lòng Nguyễn Thanh thầm nghĩ Mạc ca đúng là vịt chết mỏ vẫn còn cứng.
Tân Văn Nhụy cười cười không nói gì, ngồi ngay nhắn trở lại: "Nếu anh Trọng Đan đã không muốn chụp thì không chụp."
Điền Nguyệt Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy không khí giữa ảnh đế với ảnh hậu thực căng thẳng.
Không ngờ, phía sau cô còn có Lại Bác Vũ không sợ chết nói câu: "Ui, Trọng Đan, không thì cậu chụp ảnh với Nguyễn Thanh đi! Người mới diện mạo mới!"
Nguyễn Thanh kinh ngạc nhìn Lại Bác Vũ: "...." Tôi có thù oán gì với anh sao? Để tôi với ảnh hậu càng thêm căm ghét nhau, giống như tôi đang ở trong trò chơi vậy.
Biểu tình trên mặt Mạc Trọng Đan cứng đờ, anh nhìn về phía Nguyễn Thanh, sau đó gật đầu dưới ánh mắt hoảng sợ của cô: "Được."
Triệu Nhạc thiếu chút nữa đã hét lên: Cậu vừa nói không chụp cơ mà!!!
Tân Văn Nhụy: "....."
Có lẽ bị hai lần đối xử quá mức thê thảm, cơn tức giận của Tân Văn Nhụy đã xịt khói: "Không ăn nữa, tôi về đây."
Sau đó cô ta nhanh chóng rời đi. Triệu Nhạc nhìn những miếng thịt phập phồng trong nồi lẩu, cảm thấy thật đáng tiếc, chưa kịp ăn đã phải đi theo Tân Văn Nhụy rời đi.
Ngay khi Nguyễn Thanh còn đang luống cuống không biết xử trí thế nào, cô đã thấy Tân Văn Nhụy bỏ đi, đuổi theo cũng không được mà ngồi yên cũng không xong.
Mạc Trọng Đan nhìn chằm chằm cô nhìn một lát rồi hỏi: "Có chụp nữa không?"
Đây là đang cảnh cáo cô hả? Nguyễn Thanh thức thời lắc đầu: "Không chụp, không chụp nữa."
Mạc Trọng Đan thở dài nặng nề.
Lại Bác Vũ: "...."
Mặc dù Tân Văn Nhụy đi rồi nhưng Mạc Trọng Đan vẫn chưa đi, anh cầm lấy đũa gắp thức ăn.
Đương nhiên Nguyễn Thanh không thể đuổi anh đi được, chỉ có thể ngồi xuống ăn tiếp.
Ăn rồi lại ăn, không biết có phải là ảo giác