Edit | Beta: Cẩm Anh.
"Đây là lần thứ hai em treo dây thép sao?" Mạc Trọng Đan hỏi, Nguyễn Thanh nghe xong thì ngẩng đầu nhìn anh, sau đó cười ừ một tiếng.
Mạc Trọng Đan chỉ cảm thấy trong lòng mềm mại, cô cười lên giống như một đứa trẻ đang ngoan ngoãn chờ ăn kẹo vậy.
Người đang treo dây thép cho cô tựa hồ không nghĩ tới đây là lần thứ hai Nguyễn Thanh treo dây thép, có chút kinh ngạc nói: "Nếu đây là lần thứ hai thì có khả năng em phải quay đi quay lại nhiều lần đấy."
Nguyễn Thanh lập tức uể oải, Mạc Trọng Đan buồn cười nói: "Không cần lo lắng quá, làm thử hai lần là quen. Nhưng nếu không cẩn thận thì sẽ rất đau."
Nguyễn Thanh quay đầu nhìn Mạc Trọng Đan, hỏi: "Đau ư?"
Mạc Trọng Đan liền gật đầu: "Đau."
Không đợi Nguyễn Thanh kịp chuẩn bị xong, Tào Vĩnh Lượng đã đi tới nhắc nhở: "Nguyễn Thanh, cô sẽ đứng ở trên cây, khi cô rơi từ trên cây xuống không cần cử động tay chân quá mạnh. Mạc Trọng Đan sẽ từ cây này bay qua đỡ cô, sau đó hai người từ từ rơi xuống mặt đất, không cần gấp gáp, sẽ có máy ảnh chuyển động xung quanh hai người. À, nhớ biểu hiện thâm tình một chút, người kéo dây thép sẽ điều chỉnh tốc độ, vậy nên cô đừng quá lo lắng."
Nguyễn Thanh gật đầu: "Vâng, đạo diễn."
Tào Vĩnh Lượng còn muốn khen cô hai câu nhưng Mạc Trọng Đan đã xen mồm vào nói: "Trước kia cô ấy chưa từng tiếp xúc với dây thép nhiều, cho chúng tôi vài phút, tôi sẽ dạy cô ấy cách giữ thăng bằng."
Vì thế, Tào Vĩnh Lượng liền nhìn Mạc Trọng Đan phân phó người kéo dây thép kéo Nguyễn Thanh lên cách mặt đất mười centimet, sau đó Mạc Trọng Đan dạy cô cách giữ thăng bằng.
"Đúng, chính là như vậy. Em phải dùng sức khống chế cơ thể của mình, gần giống như căng cơ lại vậy. Dây thép là do người khác kéo nên động tác của em phải phối hợp, nếu không rất dễ xảy ra sự cố." Mạc Trọng Đan nói rất chuyên nghiệp, thậm chí anh còn ra tay đỡ Nguyễn Thanh, giúp cô giữ cân bằng.
Tào Vĩnh Lượng: "....." Tại sao câu nói của Tưởng Học Khôn cứ quanh quẩn trong đầu ông thế nhỉ?
***
"Action."
Trong màn ảnh, Nguyễn Thanh đứng trên cành cây cao độ 7 mét, cô rút kiếm ra ngăn cản những tên mặc hắc y bay tới công kích. Hắc y dùng vỏ kiếm ở tay trái đỡ kiếm của Nguyễn Thanh, sau đó dùng tay phải đâm kiếm vào ngực cô.
Nguyễn Thanh cong eo tránh thoát, nhưng lại trượt chân ngã xuống.
Mạc Trọng Đan ở trên cạnh cây khác lập tức hét lên: "Phỉ Nhi."
Sau đó, anh bay về phía Nguyễn Thanh.
Tào Vĩnh Lượng nhìn Mạc Trọng Đan ôm eo của Nguyễn Thanh, hai người từ từ hạ xuống mặt đất.
Trên mặt Nguyễn Thanh mang theo nét ngượng ngùng nhìn Mạc Trọng Đan, mà Mạc Trọng Đan cũng hoàn mỹ diễn xong hình tượng người đàn ông thâm tình.
Tào Vĩnh Lượng lại nhíu mày nhìn màn ảnh kêu: "Cắt."
Mạc Trọng Đan lập tức liền buông lỏng tay ra, Nguyễn Thanh phản ứng không kịp bị ngã xuống dưới đất.
"A!" Nguyễn Thanh kêu lên một tiếng, sau đó không thể hiểu nổi nhìn Mạc Trọng Đan. Mạc ca, anh có thể dịu dàng một chút không? Mặc dù em không phải ảnh hậu nhưng em cũng là con gái mà!
Vẻ mặt Mạc Trọng Đan nhạt nhẽo nói câu: "Ngại quá." Sau đó xoay người quay lại dưới tàng cây, ngồi xổm ở đó bất động.
Nguyễn Thanh: "....."
Nhìn toàn bộ quá trình này, Tào Vĩnh Lượng thở phào nhẹ nhõm nói với Tưởng Học Khôn: "Cậu xem đi! Sao có thể chứ?" Nếu thích thì sẽ quăng cô nương người ta xuống đất sao?! Đương nhiên là không rồi!
Tưởng Học Khôn cũng khó hiểu vò đầu, như vậy thì Mạc Trọng Đan phải chán ghét Nguyễn Thanh cỡ nào chứ? Ngay cả cảnh diễn cũng không diễn được, đỡ người ta cũng không muốn đỡ.
Sau khi Lại Bác Vũ đứng bên ngoài nhìn Mạc Trọng Đan ngồi xổm một chỗ bất động thì tò mò chạy đến hỏi anh: "Sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái ư?"
Mạc Trọng Đan gật đầu, Lại Bác Vũ kinh hãi: "Có phải vừa rồi bị dây thép cứa phải không? Tay hay chân? Để tôi kêu bác sĩ tới."
Mạc Trọng Đan giữ Lại Bác Vũ lại, mặt không biểu tình nói: "Không cần, chờ lát nữa là tốt rồi, tôi chỉ cần lấy lại bình tĩnh."
Lại Bác Vũ: "Bình tĩnh?"
Anh ta nhìn Mạc Trọng Đan đang ngồi im ở đó thật lâu, thật lâu, sau đó đột nhiên lạnh lùng phun ra câu: "Cầm thú."
Mạc Trọng Đan ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh ta: "Vị trí ôm không chính xác, đây là lỗi của người kéo dây thép."
Mạc Trọng Đan vừa dứt lời, Tào Vĩnh Lượng ngồi trước camera liền ngẩng đầu gọi anh: "Trọng Đan tới đây, vừa rồi cậu ôm xuống phía dưới quá, phải dịch lên trên, nếu không sẽ có vẻ như Nguyễn Thanh quá nặng khiến cậu không ôm được vậy, ha ha ha..."
Mạc Trọng Đan quay đầu nhìn về phía Tào Vĩnh Lượng, trong ánh mắt đều là lạnh lẽo.
Tào Vĩnh Lượng: "...."
Tưởng Học Khôn ngồi bên cạnh ông nhỏ giọng nói: "Có lẽ cậu ta thật sự không muốn quay lần thứ hai."
Tào Vĩnh Lượng an tĩnh gật đầu, ông đã nhìn ra. Nhưng cảnh ôm Nguyễn Thanh giống như sắp ngã kiểu này thật sự không thể công chiếu được! Quá xấu, đây không phải là kiểu ôm công chúa!
Vì thế, ông mặc kệ hận ý lạnh lẽo của ảnh đế, tiếp tục kêu mọi người vào chỗ.
Lại Bác Vũ đồng tình nhìn anh nói: "Ôm xuống phía dưới chứng tỏ thời gian cậu bay ra bị chậm, không bằng cậu bay ra sớm một chút đi."
Mạc Trọng Đan: ".... Tôi muốn chậm rãi."
Sau đó, Lại Bác Vũ nói với đạo diễn: "Đạo diễn Tào, chân cậu ta có chút không thoải mái, từ từ thôi nhé!"
Tào Vĩnh Lượng nhanh miệng đáp: "Được được được."
Cảnh lần này mất sáu lần NG, đương nhiên không hoàn toàn là do lỗi của Mạc Trọng Đan. Anh vì tránh vấn đề nào đó nên hai lần đỡ người đều không khống chế được. Còn lại bốn