Edit|Beta: Cẩm Anh.
Trong lòng Mạc Trọng Đan liền mềm mại nói: "Bởi vì người đó ra mắt nhờ thực lực, anh ta có tài năng. Còn chúng tôi không có, chúng tôi không bằng anh ta."
Nguyễn Thanh gật gù: "Là vậy sao! Cậu lợi hại thật đó! Bất bình thay người khác, ngay cả tôi cũng không dám, nếu tôi có thể gặp cậu sớm hơn một chút thì hay rồi."
Mạc Trọng Đan hỏi: "Có người bắt nạt cô sao?"
"Bọn họ lười phải bắt nạt tôi, còn có người dễ bắt nạt hơn tôi nhiều." Nguyễn Thanh đi đi lại lại trên sân khấu, vừa đi vừa nói: "Nhưng cậu làm chuyện tày trời như vậy, tại sao lại trốn ở đây?"
Mạc Trọng Đan cười lạnh: "Có gì đâu? Vì lợi ích, tôi bất bình thay anh ta nhưng không nhất định anh ta sẽ cảm kích tôi."
Nguyễn Thanh bày ra vẻ mặt đáng tiếc: "Thật vậy ư? Nếu cậu gặp tôi sớm hơn thì hay rồi, nếu cậu bất bình thay tôi, chắc chắn tôi sẽ vô cùng cảm kích cậu."
Mạc Trọng Đan: "...."
Nguyễn Thanh tiếc nuối xong, lại hỏi anh: "Lễ khai mạc sắp bắt đầu rồi, cậu có đi không?"
Mạc Trọng Đan đáp ừ: "Đi, nhưng đi hay không cũng không ảnh hưởng gì, đám người đó cũng không để ý đến tôi."
Nguyễn Thanh cười an ủi: "Mặc dù có nhiều người tham dự lễ khai mạc nhưng nghi thức của lễ bế mạc cũng không ít đâu! Hơn nữa nghi thức của lễ bế mạc rất lâu, đến lúc đó không có nhiều người chú ý. Cậu có cảm thấy dễ chịu hơn chút nào không?"
Mạc Trọng Đan bật cười, nhưng vẫn lên tiếng: "Không."
Nguyễn Thanh cũng không phiền, cô nghĩ ngợi rồi nói: "Hay là tôi hát tuồng cho cậu xem nhé?"
Mạc Trọng Đan sửng sốt, hát tuồng?
Nguyễn Thanh mỉm cười: "Tôi còn chưa hát tuồng cho người khác xem đâu! Cậu xem, nếu tôi hát cho cậu thì cậu sẽ vui chứ? Nếu vui thì tôi sẽ hát thêm một bài nữa để an ủi cậu!" Nói rồi Nguyễn Thanh liền chuẩn bị tư thế.
Mạc Trọng Đan dịch người về phía trước, dịch tới khe hở của tủ quần áo, sau đó xuyên qua khe hở nhìn cô gái. Quả nhiên cô đang chuẩn bị tư thế diễn kinh điển, mấu chốt là tư thế này rất chuyên nghiệp.
Anh nhịn không được hỏi: "Cô an ủi tôi làm gì?"
"Bình tĩnh nào! Tôi phải điều chỉnh đã, lâu rồi không hát. Hả? Tại sao lại an ủi cậu á? Không vì sao cả, chỉ là trùng hợp thôi."
Nguyễn Thanh cũng nhìn về phía anh, lộ ra nụ cười sáng lạn. Mạc Trọng Đan nheo mắt, không nói thêm gì.
"Bỗng nhiên nghe thấy kim cổ vang họa giác thanh chấn, kích thích ta xé trời môn chí khí ngút trời. Nhớ năm đó đào hoa lập tức uy phong lẫm lẫm, địch huyết phi tiên thạch lựu quần. Có sinh ngày trách đương tẫn, ta kiếm có thể chắn trăm vạn binh."
Giọng nữ vang vọng, dư âm văng vẳng bên tai. Mạc Trọng Đan từ trước đến nay đều không thích nghe kịch nhưng lúc này đây lại xem đến ngây người, mê say.
Ánh đèn chiếu vào cô phảng phất như tỏa sáng, giống như Mục Quế Anh. Mạc Trọng Đan đột nhiên nghĩ đến một câu: Nhân sinh như kịch, kịch như đời người.
Nguyễn Thanh vẫn ca hát say xưa.
Mạc Trọng Đan nghĩ, có lẽ cô muốn nói với mình điều này chăng? Uy phong lừng lẫy? Chí khí ngút trời?
Mạc Trọng Đan nghĩ tới trước kia mình từng sống trong nhung lụa, nhớ tới ngày đó anh đánh vỡ ảo giác. Anh lại nhớ tới tình cảnh khốn khổ của mình khi ở trong tầng hầm, nhớ tới mì ăn liền một tệ một gói, nhớ tới bình nước cũ rích ở đầu giường.
Mạc Trọng Đan nhớ tới rất nhiều thứ, nhớ tới hào quang lấp lánh của giới giải trí, nhớ tới những thứ dơ bẩn trong cái giới này.
Anh nản lòng, thấy cô độc. Anh thao thức cả đêm. Nhưng ngay giây phút này, người con gái ấy múa ống tay áo, cho anh xem năm tháng đi qua, cưỡi ngựa xem đèn.
Hết thảy trong giây phút này đều không quan trọng, người sống mới là thứ cần quan tâm.
Trái tim Mạc Trọng Đan nhiễu loạn, đang định đứng dậy thì thấy Nguyễn Thanh đột nhiên im bặt, sau đó đi về phía anh.
Mạc Trọng Đan sửng sốt, lại khẩn trương trốn đi.
Nguyễn Thanh đi đến trước giá áo, thông qua kẽ hở, cô có thể mơ hồ nhìn thấy người đang ngồi trốn phía sau. Nguyễn Thanh cũng mỉm cười ngồi xuống, nói: "Tôi không biết cậu gặp chuyện gì, nhưng sắp đến lễ khai mạc rồi, nhanh lên thôi! Phải biết mỗi lần được lên hình đều rất hiếm đó."
Mạc Trọng Đan lại sửng sốt, Nguyễn Thanh đứng trước khe hở chặn đi ánh sáng, anh nhất thời không thấy rõ vẻ mặt lúc này của cô.
Mãi sau cô mới tránh đi, để cho ánh sáng lọt vào. Khung cảnh này giống như cô đã mang ánh sáng đến cho thế giới của anh, cho dù chỉ là một chút tia sáng cũng đủ soi đường cho anh.
Nguyễn Thanh thấy anh không muốn ra, cô lại sắp đến giờ phải đi nên bèn đứng dậy đi ra cửa.
Trước khi đóng cửa, cô nói vọng vào: "Vở tuồng nào mà không lên diễn? Đã hóa thân thành diễn viên hát tuồng, có lý nào lại không lên sân khấu."
Mạc Trọng Đan nhanh chóng đứng dậy, anh nhìn về phía Nguyễn Thanh hỏi: “Cô học hát tuồng sao?”
Nguyễn Thanh thật ra không thấy rõ anh, anh đứng nơi đó, chỉ có thể nhìn thấy bóng người.
Nhưng cô vẫn cười đáp lại: "Ừ, nhưng mà hát không kiếm tiền, tôi nghe nói giới giải trí kiếm được nhiều tiền, tôi cảm thấy tôi trông rất xinh."
Mạc Trọng Đan ngơ ngác nhìn cô gái, cuối cùng thật tình thật lòng khen ngợi: "Rất đẹp, hơn nữa... Cô hát rất hay."
Nguyễn Thanh cười ngây ngẩn: "Cảm ơn, tôi cũng mới học mấy năm thôi."
Mạc Trọng Đan nhanh chóng cởi đồng hồ trên tay ra, đưa về phía cô: "Cái này cho cô."
Nguyễn Thanh: "Cái gì vậy?"
Mạc Trọng Đan: "Chẳng phải cô nói muốn kiếm tiền sao? Cái đồng hồ này của tôi rất đáng giá."
Nguyễn Thanh nhìn chiếc đồng hồ của anh một hồi, sau đó để lại một câu: "Nhanh trở về đi!" rồi đóng cửa bỏ đi.
Mạc Trọng Đan đứng tại chỗ hồi lâu, lúc này mới nhớ ra phải đuổi theo, nhưng ngoài cửa đã không còn bóng người.
Trái tim anh lập tức nảy lên, còn chưa bình ổn lại đã nghe thấy tiếng người đại diện của mình gọi