Edit: Thanh Lam.
Beta: Cẩm.
Ngay cả Nguyễn Thanh cũng không dám chắc đáp lại: “27 hả?”
Nhạc Cao Minh: “32.”
Nguyễn Thanh: “Nói bậy, em đã gặp cô ấy rồi, trông vẫn còn trẻ.”
Nhạc Cao Minh: “Em chỉ nhìn mà đoán thôi đúng không.”
Nguyễn Thanh: “.....”
Nhạc Cao Minh vừa cười vừa quay sang nhìn Mạc Trọng Đan: "Vậy nên hai người đã tra thông tin rồi chứ gì?"
Mạc Trọng Đan thoải mái trả lời: “Ừ.”
Anh vừa dứt lời, mặt Nguyễn Thanh chợt đỏ ửng. Đến tận nay, cô còn chưa bao giờ lên mạng tìm xem Mạc Trọng Đan bao nhiêu tuổi, nhưng khi là fan, cô biết rõ tổng số tuổi của Mạc Trọng Đan và Tân Văn Nhụy là bao nhiêu.
Mạc Trọng Đan giương mắt nhìn Nguyễn Thanh, sau đó nói: “Sau khi tôi biết cô ấy thì đã đi tìm hiểu rồi.”
Lời này không phải nói dối, đúng là vậy mà.
Nhưng chuyện này không cần thiết phải cắn mãi không buông, đề tài này nhanh chóng được cho qua.
Sau khi không khí dịu lại, Điền Nguyệt Nguyệt và Nguyễn Thanh xem thực đơn gọi thức ăn, phát hiện thịt không rẻ cho lắm, một ly nước trái cây trên bàn tốn tận 58 tệ, hai ly nước trái cây ngốn hơn 100 tệ rồi.
Vì vậy Điền Nguyệt Nguyệt kinh hồn khiếp vía nhìn Lại Bác Vũ, hỏi: “Chỗ này thật sự có khuyến mãi sao?”
Lại Bác Vũ cười lấy ra tấm phiếu giảm giá, nói: “Cô xem, giảm 10% nè.”
Điền Nguyệt Nguyệt cầm tấm phiếu đó nhìn một hồi, đúng là tên tiệm này, cô tò mò hỏi: “Anh có tấm phiếu này bằng cách nào vậy?”
Dường như Lại Bác Vũ đã sớm có chuẩn bị: “Rút thưởng trên Weibo được đó.”
Nhạc Cao Minh cười: “May mắn vậy à, chắc không phải là cái nào cũng giảm chứ? Ví dụ như rượu thì phải tính giá gốc chẳng hạn?”
Đây đa phần lớn là quy định của các cửa tiệm, bất luận giảm giá bao nhiêu, rượu đều không được tính.
Lại Bác Vũ bỗng khựng lại, Mạc Trọng Đan nói tiếp: “Bọn tôi có phiếu giảm giá dành riêng cho rượu.”
Nhạc Cao Minh: “Có thể cộng dồn luôn à?”
Mạc Trọng Đan không biến sắc: “Có thể.”
Nhạc Cao Minh: “.....” Lừa người cũng phải có mức độ thôi chứ!
Nguyễn Thanh và Điền Nguyệt Nguyệt lập tức hâm mộ cảm thán: “Tốt quá đi!”
Nhạc Cao Minh: “.....” Ngu ngốc cũng phải vừa vừa thôi chứ trời!!!
Quán thịt tướng này có danh tiếng trong thành phố, thịt ở đây đều được nhập khẩu từ nước ngoài về, từ tiền vốn, thuế nhập khẩu đến phí vận chuyển vân vân, đều được tính vào giá thịt.
Thực khách phải tốn 4000 tệ để ăn được thịt ở đây nhưng tính theo giá ở nước ngoài thì lại chưa tới 1000 tệ.
Tuy quán này khá đắt đỏ nhưng mùi vị lại rất ngon, bình quân đầu người tốn khoảng 1000 tệ. Đa số là những người chịu chơi, đồng ý bỏ ra số tiền như vậy để chi trả cho một bữa ăn ở đây.
Mặc dù không phải là lần đầu tiên Nguyễn Thanh và Điền Nguyệt Nguyệt ăn thịt nướng đắt thế này, dẫu sao Nhạc Cao Minh luôn rất hào phóng.
Thế nhưng, hai người vẫn tỏ vẻ vô cùng hưng phấn.
Nhạc Cao Minh thầm thấy khó chịu. Anh ta ác ý hỏi Mạc Trọng Đan: “Vì có phiếu giảm giá nên mới mời Nguyễn Thanh hả?”
Mạc Trọng Đan: “.....” Trong lòng anh vang lên một tiếng K.O.
Lại Bác Vũ cười tiếp lời: “Anh nói vậy, tôi thấy cũng hợp lý phết nhỉ?” Đôi mắt anh ta sáng lên: “Không bằng lần sau mời tới quán không giảm giá đi, ngày kia được chứ! Mọi người có rảnh không?”
Nhạc Cao Minh: “.....” Người đại diện cái kiểu quái gì thế?
Nguyễn Thanh: “... Lại mời à? Tôi ngại lắm.”
Nhạc Cao Minh cười lạnh nhưng lại nghe Nguyễn Thanh nói tiếp: “Nên để tôi mời mới đúng.”
Nhạc Cao Minh: “.....”
Thật ra Nhạc Cao Minh không hài lòng về Mạc Trọng Đan lắm, không phải là Mạc Trọng Đan không tốt mà vì anh quá tốt, cũng vì quá tốt nên anh ta cảm thấy mức độ an toàn thấp đến âm vô cực.
Anh đã lăn lộn trong giới giải trí này bao lâu nay, bây giờ anh cũng đang thuộc top idol được follow. Trong giới điện ảnh và truyền hình, Ảnh đế hay Thị đế anh đều có tiếng. Lưu lượng nổi như cồn, anh không thiếu thứ gì.
Người như vậy, tại sao lại ra vẻ hứng thú với Nguyễn Thanh vào lúc này? Điều này rất đáng suy nghĩ.
Nhưng bất luận là lý do gì, Nguyễn Thanh là một người không có dã tâm gì lớn, ăn uống no đủ đã có thể khiến cô vui mừng đến trọn đời. Với người như Nguyễn Thanh, cô nên chọn người càng đơn giản thì càng tốt.
Nhạc Cao Minh đưa Nguyễn Thanh vào vòng bảo vệ của mình, đối với người có ý với Nguyễn Thanh, Nhạc Cao Minh không thể không quan tâm.
Có vài chuyện anh ta không nhúng tay vào nhưng sẽ ngồi đó trông chừng họ.
Nguyễn Thanh cau mày nhìn anh ta: “Anh cứ trưng cái gương mặt trẻ con của anh ra làm gì thế?”
Nhạc Cao Minh: “... Anh muốn trừ tiền lương của em!!!”
Nguyễn Thanh kinh hãi: “!!!”
Mạc Trọng Đan khéo léo cắt lời của hai người: “Trước kia em đã mời khách rồi, là một quý ông, không thể cứ để em mời mãi. Phải rồi, ngày kia tôi tới đón em được không?”
Lại Bác Vũ khiếp sợ nhìn Mạc Trọng Đan: “....” Người anh em, giỏi đấy! Một bước đi tới doanh trận quân địch luôn.
Nguyễn Thanh nói địa chỉ. Mạc Trọng Đan hài lòng ghi nhớ.
Nhạc Cao Minh: “.....” Có lúc, miệng quạ là có thật.
Quả nhục đậu khấu ở đây khá ngon, mọi người ăn không ít. Mặc dù gọi một két rượu nhưng thực tế một người chỉ uống hai ly, họ không có thói quen thúc giục người khác uống rượu.
Biểu hiện của Mạc Trọng Đan rất đàng hoàng, mặc dù đã thử thăm dò một phen nhưng anh không tỏ phản ứng quá rõ ràng. Nói cách khác, Nhạc Cao Minh không thể nào nhìn ra ý đồ gì qua hành động của anh.
Nhạc Cao Minh bỗng nhớ ra chuyện show giải trí, hỏi Nguyễn Thanh: “Hai tháng sau sẽ khai máy, phần diễn ở phim trường của em còn bao nhiêu?”
Nguyễn Thanh nói: “Em xem lịch thì thấy chắc là kịp đó.”
Nhạc Cao Minh gật đầu: “Vậy thì tốt.”
Mạc Trọng Đan xoay nắm ngón tay, hỏi Nhạc Cao Minh: “Thành viên đã đủ hết chưa?”
Nhạc Cao Minh thấy lạ nhưng vẫn thành thật trả lời: “Vẫn chưa đủ, hai nữ nghệ sĩ lão làng đã thảm hại quá nhiều ở mùa đầu, bây giờ họ không muốn quay tiếp nữa. Thế nên chúng tôi vẫn đang tìm người.”
Mạc Trọng Đan cười hỏi: “Dựa vào tài nguyên của Thiên Ngu, chắc