Edit: Thanh Lam.
Beta: Cẩm.
Mạc Trọng Đan duy trì biểu tình lạnh nhạt một lúc lâu, cuối cùng cũng không duy trì được nữa.
Anh xoay người nói với Nguyễn Thanh: "Hôm nay tôi nhuộm tóc là vì..." Chỉ là một câu vô cùng đơn giản, thế mà anh không nói ra được, ngược lại nói: "Không có gì."
Sau đó, anh liền vội vàng bỏ đi.
Nguyễn Thanh nhìn bóng dáng của anh, trong lòng khẽ rung động, tuy rằng CP này là giả, nhưng hai người cứ xài đồ đôi làm em thực sự hiểu lầm đó!
Mạc Trọng Đan đi đến bên cạnh Tân Văn Nhụy: "Cô ra đây với tôi một lát."
Tân Văn Nhụy buông kịch bản xuống, vẻ mặt dịu dàng: "Được."
Hai người đi tới một chỗ vắng vẻ, Mạc Trọng Đan hỏi cô ta: “Tại sao hôm nay... Cô lại nhuộm tóc?”
Tân Văn Nhụy vuốt vuốt mái tóc màu nâu của mình, sau đó vô tội hỏi: “Tại sao? Thanh niên bây giờ có ai không nhuộm tóc? Em mới 25 thôi đó, anh Trọng Đan!”
Mạc Trọng Đan: “...Tuy nói vậy nhưng tôi cảm thấy cô đang cố ý.”
Tân Văn Nhụy thản nhiên: “Đúng vậy á!”
Mạc Trọng Đan: “.....”
Tân Văn Nhụy giơ ngón tay lên tính: “Em thích anh 10 năm, lúc em 15 tuổi đã thích anh rồi. Anh muốn em chắp tay dâng anh cho người ta thì em phải tìm ai than thở đây?”
Mạc Trọng Đan nghẹn họng, tức tối la khẽ: “Vậy tôi thích cô ấy ba năm, tôi phải tìm ai than thở hả???”
Tân Văn Nhụy quay lưng về phía anh: “Ai mà biết? Dù sao anh đừng tìm em là được rồi.”
Mạc Trọng Đan nhẫn nhịn, cuối cùng hỏi cô ta: “Sao cô biết hôm qua cô ấy nhuộm tóc?”
Tân Văn Nhụy cười: “Lên Weibo search Nguyễn Thanh thì ra thôi. Tên Nguyễn Thanh này chỉ có mình cô ta. Trạng thái mới nhất là ngày hôm qua cô ta đi làm tóc hai tiếng đồng hồ để quay cho sản phẩm mới. Sau đó em lại kéo xuống tiếp, phát hiện gần đây cô ta mới mua một bộ đồ mới, áo len màu hồng. Ai da! Còn trẻ thật tốt quá! Màu sắc tươi sáng đáng yêu làm sao! Đột nhiên em nhớ đến mấy ngày trước anh cũng mặc một cái áo len màu hồng.”
Mạc Trọng Đan: “....”
Tân Văn Nhụy nói tiếp: “Em chợt nghĩ, wow, chẳng lẽ anh đang bắt chước cô ta? Anh có biết hôm anh mặc áo len hồng tới thì đoàn phim của chúng ta thì đã bị hỏng hết bao nhiêu thiết bị không? Em rất có ấn tượng đấy! Em càng nghĩ càng khó chịu, càng nghĩ càng bực bội, nếu em không dễ chịu thì sao có thể để mấy người dễ chịu được?”
Mạc Trọng Đan: “... Cô đang cố ý gây chuyện.” . truyện xuyên nhanh
Tân Văn Nhụy gật đầu: “Đúng vậy! Sao anh có thể nói lý lẽ với con gái chứ? Em khó ở vậy đó, em còn chẳng nghe lý lẽ gì hết!”
Mạc Trọng Đan cạn lời, anh hỏi: “Nếu vậy, sao cô lại bắt chước Nguyễn Thanh? Không phải cô nên bắt chước tôi sao?”
Tân Văn Nhụy cười ha ha: “Anh cũng bắt chước Nguyễn Thanh thì em cũng bắt chước Nguyễn Thanh, em có làm gì phạm pháp đâu.”
Mạc Trọng Đan: “...”
Tân Văn Nhụy quay đi, để lại một bóng lưng lãnh đạm: “Em thấy rồi, bây giờ anh đang muốn đấm em lắm đúng không? Nhưng em không cam lòng! Em biết việc em làm rất đáng ghét, nhưng em không cam lòng! Mặc dù sẽ bị ghét...”
Bên kia, đột nhiên Nguyễn Thanh nhớ ra đã lâu rồi cô chưa vào Superchat Ngữ Trọng Tâm Trường, hôm nay ảnh đế và ảnh hậu mặc đồ đôi rồi, trong Superchat cũng...
Nguyễn Thanh vào Superchat, quả nhiên nhìn thấy bình luận về Tân Văn Nhụy và Mạc Trọng Đan nhuộm cùng một màu tóc.
Nhìn bức ảnh so sánh cùng màu tóc và các fans đang gào khóc trước màn hình, Nguyễn Thanh bỗng nghĩ, có vẻ màu tóc của mình và ảnh đế cũng hơi giống à nghen! Hơn nữa, hôm nay họ cũng mới nhuộm màu tóc mới.
Dường như hai người nhuộm màu đôi, mình trông cũng đôi chung luôn hay sao đó!
Vì vậy Nguyễn Thanh lại vào Superchat Thanh Sơn, quả nhiên thấy bình luận về tóc của mình cùng màu với Mạc Trọng Đan, còn có một nhóm tiểu thụ miêu đang ôm màn hình hú hét.
Hơn nữa không chỉ có thế, trong Super chat cô còn thấy mình mặc đồ đôi và dùng cả cốc đôi với ảnh đế nữa.
Nguyễn Thanh: “.....” Mình cứ cảm thấy thật thật sao đấy...
Nguyễn Thanh yên lặng để điện thoại xuống, sau đó nhìn Điền Nguyệt Nguyệt nói: “Gần đây chị và Mạc ảnh đế mặc đồ giống nhau hơi nhiều phải không?”
Điền Nguyệt Nguyệt cũng nhận ra, gật đầu nói: “Đúng vậy! Gần đây hai người dùng chung kiểu cốc, quần áo cùng màu, thậm chí còn dùng cả túi xách couple nữa.”
Nguyễn Thanh: “Không phải đâu, em nói... có phải ảnh đế đang nợ nần không?”
Điền Nguyệt Nguyệt chưa nghĩ tới phương diện này nhưng vừa nghe Nguyễn Thanh nói thì cô ấy cũng thở dài: “Quả thật đồ của chị toàn đồ rẻ, chỉ có túi xách kia là đắt tiền nhất, tận 780 tệ rồi!”
Nguyễn Thanh dựa vào kinh nghiệm từng là fans CP của Mạc Trọng Đan nên hiểu rõ, cô nói một cách chắc nịch: “Bình thường anh ấy toàn dùng loại ví thấp nhất cũng có giá 30000 trở lên rồi.”
Vì vậy, lúc Mạc Trọng Đan và Tân Văn Nhụy đi ra khỏi hậu trường thì nhận được ánh mắt thương hại của Nguyễn Thanh.
Mạc Trọng Đan: “???”
Tân Văn Nhụy: “???”
Thế nên, lúc ăn cơm trưa, Nguyễn Thanh cầm hộp cơm ngồi kế bên Mạc Trọng Đan.
Mạc Trọng Đan mừng như bắt được vàng, có hiệu quả rồi, có hiệu quả rồi. Rốt cuộc Thanh Thanh nhà anh đã hiểu ý anh rồi, cô ấy hiểu rồi, cô ấy đang đáp lại anh đấy!!!
“Anh ăn đùi gà không?”
Nguyễn Thanh nhẹ giọng cẩn thận hỏi.
Mạc Trọng Đan: “... Ăn chứ!”
Nguyễn Thanh hiền lành gắp đùi gà từ hộp cơm của mình sang cho anh, sau đó nói: “Cho anh này, anh yên tâm, hộp cơm này tôi còn chưa mở! Tôi cũng chưa dùng tới cái đũa này, rất sạch sẽ.”
Mạc Trọng Đan hoang mang nhìn đùi gà trong hộp cơm, sau đó hỏi: “Hả, tại sao em cho tôi đùi gà?”
Nguyễn Thanh “haiz” một tiếng, vỗ vai Mạc Trọng Đan nói: “Có được có mất, anh đừng cứ giữ mãi trong lòng.”
Mạc Trọng Đan: “???”
Mạc Trọng Đan phải mất mấy ngày mới hiểu được rằng Nguyễn Thanh nghĩ anh bị phá sản.
Ngay lúc đó tâm trạng của Mạc Trọng Đan sụp đổ, cái cách dùng đồ đôi này... sao cô có thể nghĩ anh đang phá sản chứ???
Lại Bác Vũ cảm thấy buồn cười không chịu nổi, vì vậy anh ta cười suốt ba ngày.
Để chứng minh mình không phá sản, Mạc Trọng Đan đã mua một cái áo len 34000 tệ, một cái cốc 7000 tệ và cái túi xách 12 vạn tệ.
Hôm đó, anh ăn mặc lấp la lấp lánh tới đoàn phim.
Lúc ấy Nguyễn Thanh thấy thế thì đờ đẫn, cô thở dài nói: “Ảnh đế vẫn rất có tiền!”