Edit: hanzahnee.
Beta: Cẩm.
Ngẫm thấy mùa hè này, sợ Tuyết Hoa sẽ hoàn toàn hòa tan nên Tào Tuyết San liền ngậm miệng không dám nói tiếp nữa.
Chỉ sợ Nguyễn Thanh lại nói thêm hai câu, Tào Tuyết San và Nghiêm Hoán có thể trực tiếp chia tay ở đây luôn.
Dư Phi còn đang chờ CP này kéo fans đến nữa đó! Anh ta bèn giục Nguyễn Thanh nhanh chóng xuất phát.
“Mau lên mau lên, cô chỉ còn 10 phút thôi.”
Nguyễn Thanh đáp một tiếng, nhìn thời gian, quả nhiên đã mất 5 phút 50 giây. Cô cũng không kịp đổi quần áo mà mặc luôn bộ áo ngủ dưa hấu chạy sang phòng tiếp theo.
Mọi người nhìn lẫn nhau, đều hỏi Dư Phi: “ Người cuối cùng là ai vậy?”
Dư Phi cười thần bí: “Khách mời thần bí đương nhiên là muốn mọi người cùng đi xem rồi!”
Tô Tuyết buồn cười: “Còn thần thần bí bí, chúng ta nhanh đi qua đó thôi!”
Vì thế, mọi người theo sát Nguyễn Thanh chạy ra bên ngoài. Trái ngược với những chương trình khác, ngay từ đầu mọi người không ngờ sẽ có màn đánh thức này nên khi tới khách sạn cũng không quan sát bốn phía.
Khi trò chơi bắt đầu, tất cả mọi người đều ra ngoài lần mò tìm người cần đánh thức theo nhiệm vụ. Lẽ ra các số phòng phải có quy luật nhất định, nhưng khách sạn này lại khác.
Đoàn phim cố ý muốn quay vẻ mặt của mỗi người khi nhìn thấy khách mời, vì thế phòng của mọi người đều cách xa nhau. Có phòng ở ngay bên cạnh, có phòng lại ở tận cuối dãy, điều này khó mà đoán trước được.
Chẳng hạn như Tô Tuyết tìm Hạ Thanh Hải mất khá nhiều thời gian. Nhưng vì cô ấy có kinh nghiệm từ mùa thứ nhất nên không mất quá lâu.
Hay như Tào Tuyết San tìm Nghiêm Hoán vô cùng nhanh, giống như trước đó đã biết Nghiêm Hoán ở phòng nào rồi vậy. Nhưng tìm người cũng không phải trọng điểm của chương trình, vì thế sau khi cắt nối biên tập sẽ không có nhiều hình ảnh được đăng lên, bởi vậy ngay từ đầu việc tìm người này không được coi là quá khó.
Nhưng…… Cũng không bao gồm phòng 7013.
Khách mời thần bí của có vị trí phòng tương đối ưu ái. Được ưu ái không có nghĩa là không tốt, nhưng chắc chắn không thể dựa theo quy luật bình thường tìm được.
Dư Phi chạy theo người quay phim và Nguyễn Thanh, sau đó đám Tô Tuyết và Hạ Thanh Hải cũng xuất hiện.
Sao Nguyễn Thanh lại tìm đơn giản thế nhỉ?
Giống như…… Trước đó đã biết phòng ở vị trí nào vậy, giống như Tào Tuyết San ngay từ đầu đã biết chính xác đường đi.
Phòng 7013 không ở tầng 7, từ phòng 7011 là ở trên tầng 8, nếu dựa theo trình tự thì không thể dễ dàng tìm thấy. Càng không cần phải nói, phản ứng đầu tiên của người đi tìm là phòng bắt đầu từ số 7 phải ở tầng 7 mới đúng, chỉ có 10 phút thật sự là quá khó tìm.
Hơn nữa, sau khi lên tầng 8, từ phòng 7011 đến 7015 là ở một hướng, lên đến tầng 8 cũng không thể tìm thấy ngay được.
Hạ Thanh Hải nhướng mày, đi theo Nguyễn Thanh chạy lên cầu thang thoát hiểm. Từ thang máy lên dễ dàng có thể tìm được phòng, từ cầu thang thoát hiểm lên thì lại nhanh tới nơi hơn.
Hạ Thanh Hải lập tức hiểu ra, ngay từ đầu, Dư Phi đã không muốn để ai tìm ra được vị khách quý cuối cùng này. Nói cách khác,vị khách bí ẩn cuối cùng sẽ phải xuất hiện thật đặc biệt.
Đương nhiên những người khác cũng phát hiện ra điều này. Tô Tuyết càng tò mò hơn: "Ai vậy? Thần bí quá thể? Ở tận góc khuất của tầng 8."
Dịch Triết Hằng hơi mỉm cười: “Đây không gọi là góc, từ chỗ này có thể nhìn thấy phong cảnh. Có thể nhìn thấy khung cảnh bên ngoài cửa kính, mở cửa ra chính là vườn hoa."
Tô Tuyết thốt lên: “Không hổ là vị khách thần bí nha!" Nói cách khách, phòng 7013 trên tầng 8 này chính là phòng Vip sao?
Nguyễn Thanh mất 2 phút chạy tới trước cửa phòng 7013, lại nhìn thấy Lại Bác Vũ đi từ hướng khác tới.
Tô Tuyết che miệng: “Là Mạc Trọng Đan!” Lại Bác Vũ là người đại diện của Mạc Trọng Đan, vì Lại Bác Vũ chỉ dẫn dắt một nghệ sĩ là Mạc Trọng Đan, điều này trong giới cũng không phải là bí mật gì.
Dư Phi thấy bọn họ đã đoán được là ai, liền hừ một tiếng: "Đợi hậu kỳ xóa hết tiếng của mấy người đi." Sao có thể công bố đáp án nhanh thế được? Người xem chắc chắn muốn đoán ra người cuối cùng, sau đó là tiếng hét chói tai, hiệu quả phải như vậy chứ! Đương nhiên, trước đó không thể để lộ khách quý là ai được.
Lại Bác Vũ không ngờ lại gặp mọi người ở đây, cũng bị dọa cho ngây người, anh ta kỳ quái hỏi: “ Không phải hôm qua đạo diễn nói sẽ không đột kích bất ngờ hay sao?”
Dư Phi cười: “Đó là vì tôi không nghĩ tới sẽ có người trong 10 phút có thể tìm đến đây.”
Lại Bác Vũ: “……” Mẹ nó anh bảo Nguyễn Thanh tìm? Hôm qua cô ấy vừa ở chỗ chúng tôi chơi bài xong.
Lại Bác Vũ giật giật khóe miệng: “Không phải đã nói rồi sao, để Mạc Trọng Đan xinh đẹp hoàn hảo đi xuống, làm mọi người bất ngờ cơ mà?"
Dư Phi khụ một tiếng, nói: “Kịch bản vốn là như vậy, theo trình tự cũng mất không ít thời gian, vốn dĩ trước 6 giờ mọi người không thể tới đây được. Sau đó bọn họ phải nhận trừng phạt, tôi chỉ cho Nguyễn Thanh thời gian là 10 phút, 10 phút tìm được đến đây vốn là... chuyện không thể xảy ra."
Lại Bác Vũ: “……” Vậy thì tại sao lại bảo Nguyễn Thanh đi tìm??? Tại sao hả?!!
Dư Phi cười: “Đột kích thì cũng đột kích rồi! Đừng lo lắng, những thứ không thể quay được tôi đều sẽ cắt đi."
Lại Bác Vũ: “… Đây không phải vấn đề cắt hay không cắt…”
Tô Tuyết che miệng cười: “Vậy chẳng lẽ bên trong có cái gì không thể nhìn thấy sao?”
Lại Bác Vũ vuốt cằm, khó xử nhìn bọn họ một cái: “Không thể nhìn thấy chắc là.... Không có đâu?!" Mạc Trọng Đan sẽ không mang ảnh của Nguyễn Thanh tới đây chứ? Chắc sẽ không dán ảnh của cô lên đầy tường chứ? Ngẫm lại... thì cũng có khả năng đấy, huhu, tức chết mất thôi.
Mọi người: “……” Sao anh ta nói chuyện lại không tự tin thế?
Mặc dù bây giờ mọi người đều biết Mạc Trọng Đan đang ở bên trong, nhưng ai nấy cũng phải giật mình. Mặc dù năm ngoái đã nghe nói công việc của anh được sắp xếp kín lịch hết rồi, kết quả bây giờ lại nhận thêm hai chương trường gameshow lận.
Nhóm quay phim thực sự rất chuyên nghiệp, nhanh chóng giấu đi vẻ hoảng hốt của mình.
Người quay phim vô cùng ngạc nhiên nhìn Nguyễn Thanh, sao cô không có tí ngạc nhiên nào vậy?
Là ảnh đế Mạc Trọng Đan đó! Cô không giật mình sao? Hôm qua lúc tôi nhận được tin còn phải giật mình đấy!!!
Nguyễn Thanh vội vội vàng vàng đưa tay muốn thẻ mở cửa của Dư Phi: "Nhanh lên nhanh lên, đừng tám nhảm nữa, tôi chỉ còn có 5 phút thôi."
Dư Phi đưa thẻ mở cửa cho cô rồi nhắc nhở: “Đừng quên là không được dùng tiếng động để đánh thức đấy."
Nguyễn Thanh gật đầu: “Không dùng tiếng đánh thức thì đơn giản.” Dùng hai tay là được không phải sao. Đương nhiên đây cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi.
Mở của xong, tất cả mọi người đều im bặt, Nguyễn Thanh cũng nhón đầu mũi chân đi vào.
Rèm trong phòng được kéo kín mít, ánh sáng tối tăm. Cô nhẹ nhàng chạy đến bên