Edit: hanzahnee.
Beta: Cẩm.
Nguyễn Thanh sờ bộ quần áo trên tay, sau đó ngẩng đầu nhìn Mạc Trọng Đan, vẻ mặt ngây dại: "Nhưng mà... Em chưa từng mặc cái này bao giờ."
Mạc Trọng Đan cười nhẹ một tiếng, mặc dù anh đã thay đổi giọng nói nhưng thanh âm trầm thấp dụ hoặc lòng người vẫn giống như cũ.
Kiểu cười như vậy là loại mê hoặc khiến người ta kinh tâm động phách.
Nguyễn Thanh thành tâm thành ý khuyên bảo: “Tin em đi, em không hợp với cái này đâu.”
Mạc Trọng Đan vẫn không dao động: “Đương nhiên là anh tin em, nhưng fans của em thì lại khác!”
Trên màn hình quả nhiên đều là “Em không tin”, Nguyễn Thanh giật giật khóe miệng.
Mạc Trọng Đan tiếp tục dụ dỗ cô: “Nó có thể bán được 760 tệ đó! Chúng ta có thể lãi 38 tệ. Em nghĩ lại đi, chúng ta còn phải gửi hàng qua bưu điện, bán 150 bộ có lẽ sẽ không đủ tiền. Riêng bộ này thì khác, một mình nó bằng hai bộ, em chắc chắn không muốn bán ư?"
Nguyễn Thanh: “…… Vậy em đi thay đây.”
Với địa vị của Mạc Trọng Đan, càng không cần phải nói cô cũng từng là fans của anh, Nguyễn Thanh không thể từ chối hoàn toàn như vậy.
Vì thế, cô cầm quần áo lưu luyến đi về phía phòng thay đồ, hai mắt lấp lánh ý nghĩ: Mọi người hãy mau cản tôi lại đi! Nhưng đáng tiếc là, các fan đều bình luận “Nhanh lên.”, Mạc Trọng Đan cũng dựa vào cạnh bàn cười nhìn cô, hoàn toàn không có ý muốn ngăn cản.
Cuối cùng, Nguyễn Thanh đành từ bỏ, ủ rũ cụp đuôi đi vào phòng thay đồ.
Trên màn hình điên cuồng hiện lên bình luận: “Lẹ lẹ lẹ, Thanh Thanh nhanh lên. Mau cho bọn em nhìn xem, chị mặc y phục hầu gái có bao nhiêu kinh diễm.”
“Hú hú hú hú hú hú, mị đã chết, mị muốn xem Thanh Thanh mặc y phục hầu gái.”
“Soái ca bên cạnh ơi, dù sao Thanh Thanh cũng không có ở đây nữa, anh tới đây cho tụi em nhìn đi!”
“Cái dáng đó ít nhất phải trên 1m85 đúng không? Ở giới giải trí có nhiều người cao được như vậy sao?"
“Nhậm Xuân ca?”
“Làm ơn đi, Nhậm Xuân ca thích nhuộm tóc, hầu như không để tóc đen.”
“Đó là Hàn Tử Khôn sao?”
“Hàn Tử Khôn làm gì cao như vậy? Anh ấy chỉ cao 1m78."
“Ha ha ha ha, lầu trên nếu như bị Hàn Tử Khôn nhìn thấy, phải bị đao chem ngàn lần đó.”
“Miễn bàn đến minh tinh khác, đến lúc đó bị chụp lại màn hình, người bị mắng vẫn là Thanh Thanh.”
“Đúng đúng đúng, đừng nói nữa.”
Thanh Sơn CP chuẩn bị gõ ba chữ “Mạc Trọng Đan” ra, bèn yên lặng xóa đi. Mạc Trọng Đan nhìn các kiểu suy đoán trên màn hình, cuối cùng cũng cười một tiếng: “Đến lúc công chiếu chẳng phải sẽ biết sao?”
“La lối khóc lóc lăn lộn, bây giờ em muốn biết ngay.”
Mạc Trọng Đan nhìn màn hình nhảy ra các bình luận, trong số đó có nhiều người anh biết. Dù sao anh cũng là fans của Nguyễn Thanh, có mấy đại fans anh đã từng tiếp xúc qua.
Nhìn những người đó la lối khóc lóc trên màn hình, trong lòng anh rất đắc ý. Thích thì sao? Mấy người lại không thể tới gần cô ấy. Hừ!
Mặc dù trong lòng đắc ý, anh vẫn dịu dàng cười nói: “Bây giờ thì không thể! Nếu không sáng nay coi như Thanh Thanh mất công quay rồi.”
“Hú hú hú hú, giọng nói này, mị có thể!”
“Mị muốn dùng đôi tay chứng minh sự trong sạch.”
Mạc Trọng Đan nói chuyện phiếm hai câu với fans, đột nhiên thấy màn hình tất cả đều spam “Hú hú hú hú hú”.
Mạc Trọng Đan lập tức cảm nhận được cái gì đó, quay đầu nhìn về phía sau. Nguyễn Thanh quả nhiên đã mặc xong bộ đồ hầu gái, đứng ở phía sau anh, không ngờ Nguyễn Thanh mặc lại vô cùng thích hợp.
Ngày thường thấy Nguyễn Thanh vô tư lạc quan, lúc này thêm vài phần nhỏ nhắn đáng yêu. Mạc Trọng Đan lúc ấy liền ngây ngẩn cả người, trong lòng đột nhiên có chút hối hận khi để cô mặc bộ này.
Màn hình trực tiếp điên cuồng thét chói tai: “A a a a a a, tôi, tôi, tôi!”
“Thanh Thanh nhà mình đáng yêu vô địch thế giới.”
“Máu mũi, máu mũi của mị, quá đáng yêu.”
“Cái này tôi muốn, tôi muốn.”
“Chị Thanh Thanh nhìn em đi, em tặng chị khinh khí cầu, mặc miêu phục đi chị!”
Nguyễn Thanh cười nói: “Tôi không cần khinh khí cầu, muốn mua thì mau đặt hàng đi. Ai ya, đặt nhanh quá, tôi nói chơi thôi mà. Bạn "Tôi phi", nếu bạn muốn mua thì nhanh lên, 760 tệ nhé!"
"Tôi phi" nhanh chóng bình luận điên cuồng: Em muốn em muốn.
Nguyễn Thanh cười: “Vậy các bạn lướt xuống phía dưới tìm xe mua sắm chọn size tương ứng rồi đặt hàng nha, nhớ ghi chú là bộ hầu gái.”
Nguyễn Thanh lại quay đầu nhìn về phía Mạc Trọng Đan: “M…… Anh, anh giúp em tìm dây buộc, túi rồi viết hóa đơn đi, như vậy lát nữa là chúng ta có thể giao hàng."
Mạc Trọng Đan bị cô gọi một tiếng “anh” liền ngây người, mở to mắt nhìn cô: “Em gọi anh là gì?”
Nguyễn Thanh chớp mắt nhìn anh, cô không thể gọi “Mạc ca” mà? Mọi người nghe thấy thì sẽ đoán được, giới giải trí này chỉ có hai nam minh tinh họ Mạc thôi.
Mạc Trọng Đan nhướng mày: “Gọi thêm một lần nữa.”
Nguyễn Thanh: “Anh?”
Các fans cười sặc: “Chị, chị bị kịch bản lừa rồi!”
Mạc Trọng Đan cảm thấy mỹ mãn, xoay người đi tìm túi và bút ở trong ngăn kéo, Nguyễn Thanh: “……”
Mạc Trọng Đan thấy cô muốn đi thay quần áo thì nhàn nhạt nói: “Thay xong thì tìm một bộ trong đó mang ra bán đi! Không cần thử nữa đâu.”
Nguyễn Thanh ừ một tiếng, nhanh chóng đi thay quần áo.
Màn hình lập tức kêu rên: "Sao lại không tiếp tục? Mị muốn nhìn bộ miêu phục mà."
“Bên trong chắc là đều là hàng cosplay hả? Mặc thử 2 bộ rồi bán cũng không mất thời gian lắm mà?”
Mạc Trọng Đan mắt nhìn màn hình, một nửa thân hình cùng cằm của anh hiện lên trên màn hình, nhưng vẫn không nhìn ra là ai. Mạc Trọng Đan có thể nhìn thấy rõ các fans đang điên cuồng thét chói tai, anh vô ngữ nói thầm: "Nghĩ hay lắm."
Cho mấy người xem một lần là phúc lợi rồi, còn muốn nhìn nữa ư?
Vì thế, màn hình ngay lập tức “mắng”: “Anh cái tên đàn ông này sao đáng ghét quá vậy, mau để Thanh Thanh nhà tôi thay quần áo đi.”
Mạc Trọng Đan: “Thay quần áo rất mệt, một ngày thay