Cả người Nghiêm Dĩ Bạch ngơ ngẩn, lồng ngực giống như bị ai hung hăng đâm vào một đao, thân thể không trụ được lùi về phía sau hai bước.
Chống vào một bên bàn, lại bị dao phẫu thuật đặt ở trên bàn không cẩn thận cắt vào tay.
Nhưng dường như anh không cảm nhận nhận được, mặc kệ máu chảy không ngừng.
"Tô Nhược Vân hiến thận cho ai?" Anh nhìn chằm chằm vào máu tươi đang dần dần lan ở trên bàn, âm thanh trầm thấp hỏi.
"Vì sao phải nói cho anh? Cho dù anh biết, còn có thể cứu được Nhược Vân sao?"
Nghiêm Dĩ Bạch ôm chặt đầu, quay đầu lại nhìn Âu Dương Túc.
Nhìn thấy vẻ đau khổ không chịu nổi của Nghiêm Dĩ Bạch, Âu Dương Túc tiếp tục mỉa mai anh, "Nhưng mà tôi cảm thấy chuyện như vậy bây giờ anh cũng sẽ không quan tâm đâu, người cũng đã chết rồi, ở đây giả vờ bày ra dáng vẻ này cho ai xem chứ? Cho một thi thể xem sao?"
Vừa dứt lời, Nghiêm Dĩ Bạch đã vọt đi lên, đánh một cú vào trên mặt Âu Dương Túc.
Vốn dĩ tay bị dao phẫu thuật làm bị thương, đã thành một tay đầy máu, đánh vào mặt Âu Dương Túc mang theo vết máu dính vào trên mặt anh ta.
Âu Dương Túc bị anh đánh một quyền thật mạnh thì té ngã trên mặt đất.
"Rốt cuộc là Nhược Vân đang hiến thận cho ai?" Ánh mắt Nghiêm Dĩ Bạch giống như lệ quỷ nhìn chằm chằm vào Âu Dương Túc trên mặt đất, anh muốn biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, vì sao Nhược Vân lại chết trên bàn phẫu thuật.
Âu Dương Túc xoa xoa vết máu trên khóe miệng đứng lên.
"Bây giờ hiến thận cho ai còn quan trọng sao? Dù sao Nhược Vân cũng không tỉnh lại nữa, cho nên anh hãy thu lại dáng vẻ đáng thương kia, nhanh chóng cút đi.
Đừng tiếp tục quấy rầy sự yên tĩnh của một người chết.
"
Vào lúc này Âu Dương Túc nhìn ra, Nghiêm Dĩ Bạch chẳng những không đáng thương mà ngược lại rất đáng giận.
Nghiêm Dĩ Bạch lại tiến lên lần nữa muốn ra tay với Âu Dương Túc, lúc này Âu Dương Túc bắt được nắm đấm của anh, đẩy anh sang một bên, "Anh cho rằng anh là ai, muốn ra tay với ai là ra tay sao?"
Càng lúc sắc mặt Nghiêm Dĩ Bạch càng khó coi, càng lúc càng tái nhợt.
"Nói cho tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nếu không tôi sẽ thiêu hết cả cái bệnh viện mấy người.
" Nghiêm Dĩ Bạch đe dọa.
Âu Dương Túc cười lạnh, "Rốt cuộc anh cho rằng mình là cái