"Sao lại nhìn tôi như vậy? Tôi chỉ nhặt từ dưới đất lên thôi, là của anh nên trả lại cho anh."
Cô gái thấy người đàn ông ngẩn người không nhịn được lại cười.
"Nhược Vân! Nhược Vân, là em thật ư!"
Cô gái bị hành động bất chợt của người nọ làm hoảng sợ, "Anh bỏ tay ra, bỏ tôi ra! Âu Dương Túc, Âu Dương Túc.."
"Âu Dương Túc cũng ở đây, vậy nhất định em là Nhược Vân, anh biết ngay chắc chắn em không chết, mọi chuyện đều là lừa anh mà."
Nghiêm Dĩ Bạch như khóc như cười, dọa Tô Nhược Vân sợ đến mức mặt mày trắng bệch, "Tôi không quen anh, có phải anh nhận nhầm người không, buông tôi ra.
Buông ra.."
Cánh tay cô bị anh tóm đến phát đau.
Sau khi Nghiêm Dĩ Bạch nhận ra thì vội vàng buông tay, "Thật xin lỗi, anh không cố ý.
Em..
em không biết anh ư?
Tô Nhược Vân sợ tới mức lùi ra sau vài bước, xác định người đàn ông này không tiếp tục áp sát mình nữa mới dừng lại.
" Tôi không quen anh mà, có phải anh nhận lầm người không? Tôi là Tô Nhược, không phải là Tô Nhược Vân.
"
Nghiêm Dĩ Bạch lắc đầu," Không, em chính là Tô Nhược Vân, anh sẽ không nhận nhầm, nhất định là em.
"Anh lại định tiến lên.
Tô Nhược cản anh lại," Anh còn bước tới nữa tôi sẽ gọi cảnh sát.
"
Nghiêm Dĩ Bạch nhìn dáng vẻ của cô, thực sự bị mình dọa sợ, lúc nãy anh gần như sắp mất trí, bây giờ cuối cùng cũng tỉnh táo lại, an ủi Tô Nhược.
" Được được, anh không tới gần em, không tiến lên nữa được không? Em..
thật sự không biết anh sao? Anh là Nghiêm Dĩ Bạch đây, Nghiêm Dĩ Bạch.
"
Tô Nhược cau mày, quan sát Nghiêm Dĩ Bạch từ trên xuống dưới rất nhiều lần, nhưng không có bất kỳ ấn tượng nào.
" Tôi thật sự không quen anh.
"
Cô cảm giác có lẽ tên trước mắt bị bệnh, bệnh tâm thần ấy.
Cũng may anh không tới gần nữa mới khiến Tô Nhược bình tĩnh một chút.
" Năm năm trước em mắc u não, phải thay thận cho mẹ, em còn bán đêm đầu của mình cho anh với giá một trăm vạn, sau đó..
Không đúng, chúng ta là người yêu thời đại học, sau đó em chia tay anh, thật ra là vì em mắc bệnh nên không muốn liên lụy anh, em