Vệ sĩ nhìn dãy số, mãi đến khi đối phương cúp điện thoại, gã mới ném điện thoại lên một cái bàn cách Âu Dương Túc rất xa.
"Không đến mức vậy chứ? Một cú điện thoại cũng không cho nhận hả?" Âu Dương Túc tỏ vẻ kháng nghị.
Nhưng vệ sĩ căn bản không để ý tới anh ta, Âu Dương Túc cười lạnh một tiếng, trực tiếp nằm chết dí trên sofa, mắt nhìn thẳng lên trần nhà chằm chằm, nghĩ đến chuyện của Tô Nhược Vân.
Thật không ngờ anh ta mới dẫn theo Tô Nhược Vân đã mất trí nhớ về nước đã gặp ngay Nghiêm Dĩ Bạch, thế nhưng cũng may Tô Nhược Vân đã không còn nhớ anh là ai.
Chỉ là dựa vào thái độ hôm đó của Nghiêm Dĩ Bạch, anh sẽ bỏ qua cho Nhược Vân ư?
-
Buổi tối sau khi Nghiêm Dĩ Bạch và Tô Nhược dùng bữa ở biệt thự nhà họ Nghiêm xong, Tô Nhược vẫn tìm cách rời khỏi.
Nhưng Nghiêm Dĩ Bạch không cho phép.
"Tôi ở lại đây, anh thả Âu Dương Túc ra được không?"
Bây giờ Tô Nhược rất lo cho Âu Dương Túc.
Nghiêm Dĩ Bạch đã biết được tin Tô Nhược Vân gọi điện cho Âu Dương Túc từ cấp dưới của mình, tuy rằng trong lòng có chút mất hứng nhưng không thể hiện ra ngoài.
Dù sao anh cũng biết hiện tại Tô Nhược mất trí nhớ.
"Yên tâm, chỉ cần anh ta thành thật nói hết chuyện năm năm trước cho anh biết, anh sẽ không làm anh ta bị thương.
" Nghiêm Dĩ Bạch lạnh nhạt nói.
Nhưng khi nhắc tới Âu Dương Túc, rõ ràng ánh mắt anh lạnh xuống.
Tô Nhược biết lúc này bất kể có nói gì Nghiêm Dĩ Bạch cũng sẽ không dễ dàng thả mình ra, nếu mình an phận ở đây, có lẽ Nghiêm Dĩ Bạch sẽ không làm khó Âu Dương Túc.
Vì vậy sau khi ăn tối, Tô Nhược trực tiếp về phòng mình, tỏ vẻ cực kỳ ngoan ngoãn.
Mới ban đầu Tô Nhược vẫn hơi lo lắng, sợ Nghiêm Dĩ Bạch sẽ tới phòng mình, cô cố ý khóa trái cửa phòng, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài đều sẽ hoảng sợ.
Nhưng cuối cùng vẫn không có ai đến gõ cửa.
-
Đến lúc Tô Nhược ngủ đã là rạng sáng, Nghiêm Dĩ Bạch dặn dò quản gia một chút rồi một mình lái xe ra ngoài.
Anh đến nơi Âu Dương Túc bị giam giữ, tiếng mở cửa cũng không đánh thức Âu Dương