Nghiêm Dĩ Bạch vội vàng hỏi, "Sau khi Nhược Vân tỉnh, anh không nói cho cô ấy biết tôi ở bệnh viện sao? Không nói cho cô ấy biết tôi đang tìm cô ấy sao?"
Âu Dương Túc cười khẽ một tiếng, "Tôi có nói, nhưng Nhược Vân không muốn gặp anh, cô ấy trực tiếp rời khỏi bệnh viện, ngẫm lại những chuyện anh đã làm với cô ấy, sao cô ấy có thể chấp nhận anh được?"
Sắc mặt Nghiêm Dĩ Bạch trầm xuống.
Hai người đồng thời trầm mặc một lúc, Nghiêm Dĩ Bạch hỏi tiếp, "Vậy sau khi cô ấy đi đã xảy ra chuyện gì? Sao lại mất trí nhớ?"
Âu Dương Túc nói tiếp, "Bởi vì bệnh viện không hoàn thành phẫu thuật, mẹ Nhược Vân chết trên bàn mổ nên xem như để dàn xếp ổn thỏa, bệnh viễn đã trả lại một trăm hai mươi vạn tiền phẫu thuật kia cho cô ấy.
"
"Sau đó tôi dẫn Nhược Vân ra nước ngoài, tìm một bệnh viện chuyên trị u não khám bệnh cho cô ấy.
Chuyên gia kia đích thân phẫu thuật cho cô ấy, cuộc phẫu thuật rất thành công.
Nhưng phẫu thuật xong Nhược Vân đã mất trí nhớ, tôi tưởng rằng sau năm năm nhất định anh đã quên cô ấy, không ngờ về nước chưa được bao lâu đã gặp phải anh rồi.
"
Nói đến đây, Âu Dương Túc nhìn sang Nghiêm Dĩ Bạch, "Nhiềm năm như vậy, anh vẫn không hề từ bỏ.
"
"Cả đời này tôi cũng sẽ không từ bỏ.
" Nghiêm Dĩ Bạch nhìn chằm chằm Âu Dương Túc nặng nề nói.
Âu Dương Túc đối với chuyện này đã chẳng còn gì có thể nói, dù sao chuyện đã tới nước này rồi.
"Anh nói tôi kể chân tướng cho anh, anh sẽ thả tôi đi, nhưng hãy để tôi gặp Nhược Vân.
"
Nghiêm Dĩ Bạch gật đầu, đứng dậy chuẩn bị rời khỏi, bây giờ anh đã biết chuyện từng xảy ra vào năm năm trước, chuyện kế tiếp anh cần làm chính là khiến Nhược Vân yêu mình lần nữa, mặc kệ sau này cô có thể nhớ chính anh là ai hay không.
Lúc Nghiêm Dĩ Bạch sắp đi, Âu Dương Túc nhắc anh.
"Chuyên gia nước ngoài đã từng nói, Nhược Vân mất trí nhớ liên quan chặt chẽ với bệnh của cô ấy, khả năng khiến cô ấy khôi phục trí nhớ là rất nhỏ.
"
Nghiêm Dĩ Bạch không quay đầu lại, "Nếu cô ấy không nhớ tôi là ai, vậy yêu tôi lần nữa là được, tôi không ngại.
"
Âu Dương Túc mím môi, hai tay nắm chặt đến vang tiếng rốp rốp, nhưng lại không tài nào làm