Anh lại nói: "Anh ở công ty, trong đầu đều đang nhớ đến em, một phút cũng không thể tiếp tục chờ được nữa, cũng không thể xử lý công việc được, em nói thử xem anh có đi cũng chỉ lãng phí thời gian, chẳng bằng trở về chăm sóc vợ đại nhân còn hay hơn.
"
Tô Nhược Vân lần nữa kéo căng da mặt, "Ngày mai phải đi làm.
"
"Anh cần phải nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa, vết thương trên người anh.
.
"
Sắc mặt Tô Nhược Vân trầm xuống, Nghiêm Dĩ Bạch lập tức đổi giọng, "Ngày mai anh sẽ đi làm đúng giờ.
"
Hai người cứ ngọt ngào như vậy trong phòng hoa cả ngày trời.
Ngày thứ hai, Tô Nhược Vân vì đốc thúc anh đi làm, chạy tới chạy lui sắp xếp quần áo cho anh.
Đứng trước gương, Nghiêm Dĩ Bạch nhìn bản thân, nghiêng đầu nhìn vết sẹo trên tai, "Bác sĩ nói vết sẹo này sẽ không mất được, cũng chỉ có thể làm nhạt chút thôi.
"
"Ừm.
"
Tô Nhược Vân giúp anh chỉnh sửa quần áo, không mảy may để ý nói.
"Em có chê anh không?"
Tô Nhược Vân đột nhiên sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh, nhìn thấy rõ ràng vết sẹo bên tai anh.
"Đúng thật là có chút khó coi.
"
Biểu cảm của Nghiêm Dĩ Bạch trong nháy mắt trầm xuống, "Làm sao bây giờ? Chắc anh phải bảo thư kí hẹn lịch với một bác sĩ thẩm mỹ cho anh rồi.
"
Tô Nhược Vân bất đắc dĩ vỗ một cái trên cánh tay anh, mang theo vẻ cưng chiều nói, "Đừng chỉnh sửa gì cả.
"
"Nhưng mà vợ nói rất khó nhìn thì phải làm sao.
"
"Khó nhìn thì thế nào? Cũng không phải là không thể nhìn được.
"
Thấy Nghiêm Dĩ Bạch cau mày, Tô Nhược Vân thật sự lo anh sẽ đi chỉnh sửa, lập tức nghiêm giọng nói, "Từ trên xuống dưới của anh đều là của em, để như cũ cho em, dám động vào một sợi lông cái tóc thử xem, không xong với em đâu đấy.
Chuẩn bị mau lên, sắp trễ làm rồi.
"
Tô Nhược Vân liếc anh một cái, Nghiêm Dĩ Bạch nở nụ cười, "Nếu bà xã không chê, thì anh không để ý đến nó nữa.
"
Anh lại dính trên người Tô Nhược Vân.
"Không chê, trong lòng em anh mãi mãi là người đẹp trai nhất, đẹp trai nhất đã được chưa.
"
Lúc này Nghiêm Dĩ Bạch mới bỏ qua cho Tô Nhược Vân, cuối cùng đi làm trong sự lưu luyến không rời.
Thế mà trước giờ tan việc hai tiếng đồng hồ, Nghiêm Dĩ Bạch đã chạy về rồi.
"Anh làm xong công việc rồi, cho nên mới về sớm, thật.
"
Tô Nhược Vân không làm gì được anh, sau khi Nghiêm Dĩ Bạch liên tục cam đoan sau này không tan việc sớm nữa, mới không tiếp tục làm khó anh.
Đêm hôm đó, Nghiêm Dĩ Bạch ôm Tô Nhược Vân, nói khẽ bên tai cô, "Chúng ta quất một đứa con nhé.
"
Tô Nhược Vân dừng lại, "Nhưng mà chúng ta còn chưa có kết hôn mà.
"
"Thì mang thai trước, rồi kết hôn, cũng được mà!"
Thật sự bó tay với anh luôn rồi, đêm hôm đó, Tô Nhược Vân ngầm cho phép anh.
Ba tháng sau, hôn lễ của hai người sắp tới, Nghiêm Dĩ Bạch tự đưa áo cưới đến biệt thự.
Bộ đồ cưới này do anh tìm nhà thiết kế váy cưới giỏi nhất thế giới, chuyên tâm thiết kế riêng cho họ.
Vừa mới cầm về từ nước ngoài, trên cả thế giới chỉ có bộ này, để làm áo cưới cho cô.
Tô Nhược Vân cầm lấy váy cưới mừng đến phát khóc, ngọt ngào giống như bất kỳ một cô gái nào khi sắp phải lập gia đình, không thể chờ đợi được nữa rất muốn cấp tốc mặc thử áo cưới của mình.
Thế nhưng khi Tô