Tôi chính là Dưa Hấu trong truyền thuyết đây.
Sau đây tôi sẽ kể một vài sự kiện nho nhỏ.
Đầu tiên là việc gọi tôi bằng “anh” của Hoa Sầu Riêng.
Chuyện bắt đầu từ khi ba anh em tôi chơi game vô tình ghép đội với em gái của anh Kiệt.
Từ hôm đó, ngày nào Nguyễn Như Hoa cũng nằng nặc đòi đi theo chúng tôi.
Và cũng không biết từ lúc nào, nó “sùng bái” tài chơi game của ông anh trai Dương Minh Khôi nhà tôi đến nỗi gọi ổng là “anh Hero”.
Bình thường khi có bốn anh em chơi, thì tôi với anh Kiệt sẽ đi theo một hướng, bốn người chia thành hai nhóm, đi cách nhau một đoạn nhỏ để dễ yểm hộ cho nhau.
Hoặc khi thiếu một người thì Hoa cũng lôi kéo bạn mình vào chơi cùng.
Nói chung là không ai bị lẻ loi cả, việc bốn người trong đội cùng sống đến cuối trận cũng không có gì là lạ.
Cho đến một hôm, anh Kiệt bận công việc, bạn của Hoa cũng không online.
Ba người chúng tôi ghép team ngẫu nhiên.
Chơi đến trận thứ ba, người ghép chung là một cô gái.
Mới vào, Hoa đi đâu đó nên treo máy, chỉ có hai anh em thỉnh thoảng nói vài câu.
Cô gái kia hỏi tuổi hỏi tên như kiểu muốn làm quen mặc dù chỉ chơi cùng một trận.
Lúc đầu còn gọi bằng số trong trận, sau khi hỏi xong thì chuyển sang gọi bằng anh luôn.
Con gái sao lại dễ dãi như vậy chứ? Nhưng trách sao được, chơi game chỉ cần nghe giọng để bắt hình rong là đủ rồi.
Mà giọng của tôi, không nói quá thì nghe cũng được (*¯︶¯*).
Đến lúc Hoa quay lại thì cô gái kia chuyển hẳn qua nói chuyện với tôi.
Có lẽ tưởng Hoa với anh tôi là một cặp chăng?
Vậy là vẫn chia thành hai nhóm nhỏ như các trận khác.
Nhưng lần này lại không giống vậy.
Trong khi Hoa đi cùng anh tôi thì hết hỏi “anh có cần” cái này “không”, “anh có cần” cái kia “không”, “anh ơi địch ở chỗ này chỗ kia”, “anh ơi từ từ hẵng cứu có địch ở đằng trước”… nói chung là ra sức bảo vệ mạng sống của hắn, vì Khôi anh thường đảm nhiệm trọng trách gánh team mà.
Ngược lại, phía bên tôi thì “anh ơi có” cái này “không”, “anh cho em” cái kia “nhé”, có mỗi con bot cũng “anh ơi cứu em với”, có người thì không bắn được.
Tôi không phải người hay để bụng.
Với lại dù sao đây cũng là người lạ, cùng lắm thì ngẫu nhiên ghép đội chung một hai lần, nên tôi cũng nhịn không nói gì.
Nhưng mà nói không có chút khó chịu nào thì là nói dối.
Đã thế cái con bé Hoa kia cứ mở mồm ra là “anh hero”.
Nghe mà thấy phiền thay anh tôi luôn đấy.
Thật ra thì đó cũng là một trong những lí do tôi không thích đi cùng họ.
Ba người đi mà một người bị bỏ lại là lẽ ở đâu? Lại còn cái kiểu ghét tôi là như thế nào? Đặc biệt là việc con bé Hoa gọi Khôi anh là anh rất lịch sự trong khi nói với tôi thì dùng số trong game, hoặc “này”, “ei”, “cái người kia”, lúc tôi cố tình lơ không nghe thì nó gọi hẳn “Dương Đăng Khôi” luôn.
Quá phân biệt đối xử!
Nhưng tôi không thèm chấp trẻ con!
Ừm… vẫn là có chút không cam lòng!
Tôi đang hăng say loot đồ và đi xung quanh tìm địch thì bên phía Khôi anh có tiếng súng liên hồi.
Khôi em đây không thể bỏ mặc đồng đội nên quay lại.
Cô gái kia vẫn đang loot đồ, cứ tưởng nhìn thấy tôi chạy thì sẽ chạy theo như từ đầu trận.
Nhưng không, cô ta vẫn tiếp tục việc dở dang.
Thấy vị trí này với phía bên kia cách nhau không xa, lại không có địch nên tôi cũng không gọi.
Tôi đang chạy, thì Hoa í ới:
- Số hai, đi sang đây đi!
Vừa đúng lúc tôi thấy hai tên địch ở phía trước, nên dừng lại quan sát.
Tập trung quá, quên mất trả lời, Hoa lại hối thúc:
- Làm cái gì mà lâu thế?
- Từ từ!
Cùng lúc đó, cô gái kia cũng kêu cứu.
Không hiểu cái nhân phẩm kiểu gì mà đi ngoài đường cũng bị red zone nổ.
Nghĩ sẽ ném bom hai tên kia trước rồi đi cứu người.
Nhưng Hoa nghe xong thì lại bảo:
- Nhanh lên đi, làm cái gì mà cứ đứng đấy mãi vậy? Anh Minh Khôi mà chết là thua luôn bây giờ?
Cái gì mà hắn chết thì thua luôn.
Tôi chơi không giỏi bằng chứ có phải vô dụng đâu.
Có ai muốn nghe người khác nói mình như vậy đâu đúng không?
Dù gì thì cũng chưa tìm được cơ hội tấn công, tôi tắt mic rồi quay lại vị trí lúc trước để cứu cô gái kia.
Còn chưa xong việc thì con bé Hoa đã bị bắn cho ngủm củ tỏi rồi.
Sau đó, hình như con bé dỗi.
Nó không nói gì nữa, chỉ ngồi xem.
Cứu cô gái đồng đội xong, tôi chạy quay lại chỗ Khôi anh luôn.
Chưa đến nơi thì hắn bị bắn đến nỗi chỉ còn một chút xíu máu.
Tiếp đó là tôi đến gần, hai anh em hỗ trợ, cùng nhau bắn.
Tình huống cũng thay đổi, quân địch chỉ còn lại một người.
Trong khi Khôi anh bị tên định đó bắn lén, đang tìm mọi trí kẻ địch thì tôi không khá khẩm hơn, bị một viên đạn bắn tỉa hạ gục luôn.
Bực hơn nữa là bảo cô gái kia cứu thì nhận được câu trả lời là “Em chạy ra đấy có chết không anh.
Em sợ lắm”.
Khi tôi thành hộp rồi người ta vẫn đứng lo sợ thì tôi cũng thấy lạ đấy.
Sợ vậy thì chơi game này làm gì nếu không có người yêu chơi cùng.
Cứ như Hoa Sầu Riêng có phải tốt không.
Dù