Từ sau bữa cơm đó cứ mỗi lần thấy Hoa đi qua là bà Hồng lại gọi cháu dâu vào chơi.
Có gì ngon ngon lại mời cháu dâu sang ăn cùng bà.
Làm anh chị cứ hỏi mà nó không biết trả lời thế nào luôn.
Đến khổ.
Và cứ thế, thời gian trôi như chó chạy ngoài đồng.
Thoáng cái đã sắp hết kì nghỉ hè cuối cùng của thời học sinh cấp ba.
Chẳng mấy mà Nguyễn Như Hoa phải bước vào năm học quyết định cuộc đời.
Những tưởng năm học này sẽ thật là vui.
Nào ngờ đâu, khi cô chủ nhiệm Dương Thu Trang bước vào lớp, còn đi cùng một học sinh khác nữa.
Nói là bạn học mới nhưng có xa lạ gì với nó đâu.
Bạn học mới chuyển vào là một bạn nữ tên Hiền.
Mà bạn nữ này chính là người mà nó ghét nhất trong lớp khi còn học cấp hai.
Tại sao thì không nói rõ được.
Vì thích một người không thể kể được lí do.
Mà ghét một người thì lại càng chẳng thể nói rõ nguyên nhân hơn.
Với nó thì đơn giản lắm, ghét thì không nói chuyện nữa, ghét ra mặt luôn.
Coi như đối phương không tồn tại.
Như Hoa vẫn nghĩ rằng hai năm yên ổn mà chơi với các bạn trong lớp rồi thì năm cuối sẽ củng cố tình cảm hơn.
Nhưng từ lúc con người kia vào lớp thì nó đã dự đoán trước tương lai rồi.
Và đúng như nó nghĩ, bạn mới vào lớp không lâu, đã thu về được không ít sự ghét bỏ của các thành viên.
Bốn tháng sau khi khai giảng.
Một lần nọ, Hoa đang ngồi nghe mấy bạn nữ xả ra những điều mình không thích ở bạn mới.
Hiền đi từ cửa vào, thấy trong nhóm người chỉ có Hoa là quen nhất nên bạn chỉ tay thẳng mặt mà mắng luôn:
- Hoa ạ, không ưa tao thì cũng đừng có mà đặt điều nói xấu tao chứ.
- Tao nói cái gì mà mày bảo nói xấu?- Hoa đáp lại ngay.
Thua ai thì thua, chứ sao để thua người mình ghét được.
- Mồm mày nói thì mày tự biết!
- Đúng là mồm tao đấy, nên tao nói gì là việc của tao.
- Nhưng mà mày không có cái quyền nói xấu tao
- Àaa! Thế à? Tên Hiền mà hiền thật thì tao mới gặp một vài người.
Mà tên Hiền đanh đá hay đàn ông ấy thì tao gặp nhiều rồi.
Riêng cái loại tên Hiền mà hãm như mày thì tao mới thấy lần đầu tiên.
Bao giờ tao nói như thế thì mày hẵng bảo tao nói xấu mày nhá.
- Mày không phải già mồm.
Mày đang nói thế không phải bôi xấu tao à? Mày đừng tưởng tao không nghe thấy chúng mày nói gì?
- Mồm ai nói tai nấy nghe.
Mày nghe được là do mày không điếc chứ tao cũng chẳng cấm.
- Cấm nghe hay không là việc của mày.
Còn tao cấm mày nói xấu tao là việc của tao.
- Việc của mày thì tự giải quyết chứ nói với tao làm gì? Tên Hiền thì cũng chẳng phải một mình mày.
Cả cái xã hội này không biết bao nhiêu người tên Hiền.
Tao nói vu vơ trúng ai thì trúng.
Còn nếu thích tự nhận là mày thì cứ tự nhiên.
Cứ chứng minh những cái xấu đấy là của mày cho mọi người biết đi.
Không làm được thì bịt cái mỏ vào.
Bớt coi mình là trung tâm thế giới đi.
Trái đất cũng phải quay quanh mặt trời thôi.
Bảo nó dám làm không dám nhận cũng được.
Nhưng mà không cãi lại được nó là lỗi của nó sao? Hừ làm nó ầm ầm oang oang thế có khác gì bà bán cá nói chuyện với con trẻ trâu không?
Trời ơi.
Cái hình tượng của nó.
Và thế là tâm tình buổi sáng của nó bay sạch.
Đành xuống căn tin ăn cho đỡ tức.
Mà nó không hề biết rằng mình đã bị bạn thân bán ngồi .
Tú Anh ngồi đối diện