- Bông ơi! Anh Khôi gọi.
- Cậu bạn được Dương Đăng Khôi nhờ gọi với vào trong.
Gớm chưa, mới quen mà cái tiếng anh nó ngọt sớt như quen từ lâu lắm rồi ấy.
Còn tại sao anh lại gọi Hoa là Hoa “sầu riêng” à? Thì chính lúc ăn cơm, Nguyễn Như Hoa vô tình ngồi cạnh bạn Linh ấy ạ.
Và bạn ấy vẫn ức cái vụ ở dưới bếp thì phải, bạn hô ầm lên:
- Đã bảo mùi sầu riêng thì tránh xa ra một tí mà cứ cố ngồi gần là thế nào nhỉ?
- Sầu riêng thì làm sao, tiểu thư nó vừa thôi chứ.
Hoa sang đây ngồi với tớ, ngồi đấy ăn lại mất ngon.
- Tú Anh thấy thế thì gọi nó.
Và cũng vì hai bạn cứ sầu riêng qua sầu riêng lại mà mọi người đều biết rằng trên người Hoa có cái mùi đó, mặc dù là chỉ có mỗi một chút không đáng nhắc đến thôi.
Vậy nên hắn nói thế còn chỉ Hoa nào nữa ngoài nó.
- Anh muốn gì? - Nguyễn Như Hoa thấy gọi thì cũng đi ra, nhưng hỏi bằng cái giọng ngứa đòn thế đấy.
Kể ra thì nói chuyện với người hơn tuổi mà thế thì cũng bố láo thật, mà kệ.
- Nhóc nghĩ anh muốn gì? Gọi đi lấy bánh chứ làm cái gì đâu mà phải khó chịu thế.
- Cứ làm như nó tưởng bở lắm không bằng.
- Để gọi người khác đi cùng...!Cương, đi lấy bánh.
- Hoa.
- Vừa vào trận.
Không đi được.
- Bạn Cương được gọi nhưng vẫn dán mắt vào màn hình điện thoại mà trả lời.
- Anh gọi tạm đứa nào đi đi, đây no quá không đi được.
- Hoa tìm cớ.
- Nhưng mà chị anh lại bảo em đi cơ nhóc ạ.
- Hắn xoay xoay cái chìa khoá bằng ngón tay trỏ mà nhìn nó cười khích đểu.
- Cô nói thế thôi, ai mà chẳng được.
- Hoa định quay người vào thì đã bị túm cổ áo lôi đi.
Vừa đi hắn vừa nói:
- Anh đây lại không thích gọi tạm người khác đấy.
Bảo đi thì đi, lằng nhằng, tốn thời gian.
Nguyễn Như Hoa bị lôi đi trong khi không có chút tự nguyện nào.
…
Trong lúc hai người đi thì cô Trang xử lí nốt giấy tờ nên nhờ Linh bê cháo lên cho Dương Minh Khôi.
Con bé không chần chờ, đi ngay, trước giờ có bê đồ ăn cho người khác như thế đâu mà hôm nay hăng hái thế chứ.
Nói với anh giọng cũng ngọt như mía lùi để lấy hình tượng.
- Em chào anh, cô Trang bảo em bê cháo lên cho anh ăn đỡ mệt còn uống thuốc ạ.
Linh đưa cháo xong ngồi lại nhìn anh ăn hết mới miễn cưỡng đi xuống nhà.
.........
Còn ở chỗ Hoa, một sự trùng hợp nhẹ, hai người đặt bánh ở cùng một chỗ.
Trong lúc chờ lấy bánh, Hoa đã tia thấy một em rất ư là ngon mắt, nó nhìn, nhìn chằm chằm, muốn ăn ngay lập tức.
- “Đây no quá không đi được”.
Chắc chỉ ăn thêm được mấy cái cupcake nữa thôi.
Muốn ăn vị nào anh đây mua cho, không lại cắm rễ ở lại không ai xách bánh về.
Sầu riêng nhé? - Dương Đăng Khôi làm bộ dáng giống nó, cũng nhìn về chỗ hàng bánh mà đá đểu.
Đấy, nghe đến cái “sầu riêng” là lại tức.
- Đây không chết đói đến nỗi dùng tiền của anh.
- Nguyễn Như Hoa quay ra lườm hắn một cái rồi sờ sờ túi quần.
Thôi xong quên mang điện thoại, mà tiền nó để hết trong ốp điện thoại rồi.
Nguyễn Như Hoa khóc không ra nước mắt, đành ngậm ngùi chia xa em bánh trong tủ kính.
- Anh ơi, cho thêm hai cái cupcake sầu riêng nữa.
- Dương Đăng Khôi gọi chủ quán.
Tưởng hắn cà khịa thế thôi chứ ai ngờ hắn mua bánh thật.
- Ăn đi, nhìn cái gì? Đợi tí nữa cầm bánh kia thì ăn làm sao? - Hoa tạm thời bỏ qua cái câu nói có chết đói cũng không dùng tiền của ai kia mà cầm thìa bắt đầu chén, như lúc sáng là nó gặm luôn ấy chứ sao phải phiền phức dùng thìa thế này.
Chủ yếu là giữ hình tượng thôi.
Nhưng mà vẫn phải ăn nhanh để còn về không mọi người lại chờ.
Cái còn lại kia đành gói về thôi.
Nguyễn Như Hoa ngồi sau, hai tay cầm hai chiếc bánh gato vừa thanh toán ở tiệm, cẩn thận ngó nghiêng giữ thăng bằng để bánh không bị đổ.
Mà thế quái nào đang đi thì cái con chó xù đang đứng “tán gái” chỗ gốc cây đằng trước kia nó lại lượn ngược chạy sang đường.
May là Dương Đăng Khôi phanh kịp không lại lăn đùng ra đấy thì khổ.
Mà may là