Mấy tuần sau đó cuối cùng thì cũng được nghỉ hè.
Cảm giác cày phim đến gần sáng rồi lại ngủ đến gần trưa nó mới tuyệt làm sao.
Và, hè đến, Nguyễn Như Hoa lại được đi chơi.
Năm nào cũng vậy Hoa sẽ được ở nhà chị họ một hoặc hai tuần chơi thỏa thích mà không phải làm gì cả.
Năm nay cũng vậy, nghỉ hè gần hai tháng thì Hoa đi chơi.
Nó thích ở đây vì được đi chơi nhiều chỗ và còn có cả đứa cháu gần tuổi hợp tính nên chơi cùng rất vui.
Nhưng mà năm nay khác với mọi năm.
Có rất nhiều điều mà Hoa không ngờ đến.
Sáng, Nguyễn Như Hoa ngồi xe buýt đường dài khá là quen thuộc để bắt đầu chuyến đi.
Sau hai tiếng ngủ gà ngủ gật thì cuối cùng cũng đến nơi.
Bến xe cũng gần nhà nên nó cứ thế mà đeo balô quần áo rồi đi bộ thôi chứ không phiền ai ra đón cả.
Lúc đi ngang qua tiệm tạp hoá, bỗng dưng Hoa thấy bóng dáng ai quen quen mà nhất thời còn chưa định hình trong đầu được đó chính xác là ai.
Chẳng nghĩ nhiều tôi tiếp tục đi về nhà chị.
Khoảng hai giờ chiều, ngủ trưa dậy, trời nắng chang chang, mấy đứa ngồi không biết làm gì, đành mở của sổ cho gió lùa vào rồi gào mồm ra mà hát.
Thật ra có thể nói là rống vì giọng hát của Hoa không dễ nghe cho lắm.
Hai dì cháu vừa hát vừa chơi cờ vua.
Nguyễn Như Hoa rất thích bộ môn này, nhưng không biết chơi, mà cháu nó thì lại chơi cực giỏi.
Vậy nên Hoa đang học tập.
Đang hát đến đoạn điệp khúc thì nghe từ phía cửa sổ đối diện có tiếng hát theo.
Cái giọng ấm ấm này sao mà quen quen.
Nhưng cũng không biết quen ở điểm nào.
Hoa hỏi Hương:
- Ai vậy?
- Anh hàng xóm ấy.
- Hương.
- Sao mọi lần không thấy nhỉ? - Đúng là lạ thật nha.
- Cháu ngoại của bà Hồng đấy.
Cháu thấy mẹ cháu bảo dạo này bà ấy có vẻ yếu hơn nên cháu ngoại được nghỉ thì ở đây chăm sóc cùng bác hay sao ấy.
Chứ mỗi lần thỉnh thoảng đến chơi thôi.
Anh ấy đẹp trai lắm luôn í.
- Hương.
- Thật hả? Đã đẹp lại còn hát hay nữa chứ! - Hoa.
Nào có ai mà không đam mê cái đẹp cơ chứ.
- Mà nghe bảo cũng ở trên đoạn nhà dì thì phải.
Biết đâu lại là người quen đấy.
- Hương cười cười bảo nó.
Ôi dào, quen cái gì không biết cơ.
.......
Tội hôm đấy, ăn cơm xong, mấy đứa gồm cả anh họ của Hương, nhà ở gần đây, rủ nhau đi xem bộ phim kinh dị mới ra.
Nhiều lúc Hoa không hiểu tại sao con bé lần nào đi xem cũng sợ đến nỗi không dám nhìn thẳng màn hình mà vẫn muốn đi xem cơ chứ.
Lại còn cứ nhất quyết phải kéo theo nó, một đứa mà từ đầu đến cuối không nhìn vào màn hình không quá mười phút, nghe âm thanh cũng thấy rùng mình.
Sau mười phút đi bộ ra đến nơi còn phải mua vé, mua bỏng ngô rồi ngồi đợi đến phim, hết mười phút nữa.
Phim bắt đầu được mười lăm phút, đang đến đoạn gay cấn thì có hai người đi qua trước mặt Hoa, đi xem phim mà còn đi muộn vậy đấy.
Đã thế cái cặp yêu nhau mà ngồi gần nhau xem phim kinh dị thì kiểu gì cũng không thiếu phần “đáng sợ quá”.
Không sợ rồi cũng sẽ phải thành sợ thôi.
Rồi anh người yêu sẽ “không sao có anh đây” vân vân và đủ thể loại các câu chuyện, chưa kể còn có hôn hít các thứ.
Nhưng mà, cái tên này sao lại có mùi