Hoa Sẽ Nỡ

Kí Ức


trước sau

Trở về phòng, Tử Đồng tức mình ngã người lên chiếc giường êm ái." Tiểu thư, cô đừng giận nữa sẽ xấu đi đó" tiểu Dao cười cười an ủi cô." Đừng gọi tôi là tiểu thư, nghe thật sự không quen" Tử Đồng làm gì có tâm trạng chứ. Ở nơi đây thật là khó để cô tiếp ứng. Trước giờ cô chỉ thấy những trường hợp như thế này ở trong phim. Cô chưa từng nghĩ đến sẽ có ngày mình lại được người khác phục vụ mà xưng hô trên dưới." Làm sao mà được chứ. Cô là tiểu thư, em chỉ là người làm việc" tiểu Dao ráng giải thích cho cô hiểu." Tiểu Dao, năm nay em bao nhiêu tuổi?" Tử Đồng thật sự rất thắc mắc, tiểu Dao nhìn còn rất trẻ, sao có thể làm việc ở đây. Không lẽ là bị tên đó bắt ép bốc lột sức lao động sao?" Năm nay em 18 tuổi. Tiểu thư có gì thắc mắc sao?"" À không, chỉ là thấy em thật trẻ mà lại làm việc ở đây"" Thật ra cha mẹ em mất sớm, họ hàng luôn cảm thấy em rất phiền phức chỉ có ông nội là người luôn che chở cho em.Dù là khi em bị ốm nặng cũng chính ông là người luôn chăm sóc cho em hằng đêm. Nhưng đến năm em 13 tuổi thì ông qua đời do bệnh. Có lần em nghe cậu nói sẽ gửi em vào Cô Nhi Viện, lúc đó em rất sợ thế nên em đã bỏ trốn. Đối với một đứa bé như em khi đó làm gì có khả năng kiếm tiền mà tụe lo cho bản thân mình. Hôm nào may mắn thì sẽ có người qua lại cho em ít đồ ăn . Tất nhiên cũng có hôm em phải nhịn ăn. Cuộc sống khi đó đối với em chẳng khác gì địa ngục. Nhưng có một hôm, hôm đó có thể coi là ngày đẹp trời.Em khi ấy vì quá đói nên đã cướp đồ ăn của một quán. Thật xui vì bị phát

hiện, chủ quán đó đuổi theo em. Lúc đó em chỉ lo chạy và ôm đóng đồ ăn trên tay không lo chuyện khác. Thì bất ngờ em đụng trúng thiếu gia. Chủ quán đó cũng nhanh chóng bắt được em. Nhưng.. Khi gần sắp bị bắt đi, thiếu gia lại là người giải vây cho em. Lúc đó em rất cảm động. Xong, cũng từ đó em được thiếu gia mang về. Ở lại đây em được học tập rất nhiều từ các anh chị khác, họ đối xử với em rất tốt. Em cảm thấy mình không để lúc nào cũng ăn nhờ thiếu gia nên em quyết định cùng mọi người ở đây phụ làm việc."Tiểu Dao kể lại câu chuyện của mình làm Tử Đồng có chút nghẹn trong lòng. Cô bé này cũng thật tội nghiệp. Và tiểu Dao cũng thật giống cô, từ nhỏ cha mẹ đã không ở bên. Nhưng tiểu Dao không được may mắn như cô, cô bé không được họ hàng nuôi nấng yêu thương, phải chịu đựng sự xa lánh của mọi người đều. Nhưng cô thì khác, cô không giống Tiểu Dao. Cô được mọi người công nhận, được họ hàng yêu thương, được họ chăm sóc. Khi cô bệnh, họ luôn lo lắng mà chăm sóc cô từng tí. Họ luôn xem cô là người nhà. Nghĩ đến đây cô cảm thấy mình thật may mắn.Nhưng cũng có chút buồn trong lòng vì tiểu Dao đã từng trãi qua tuổi thơ thật buồn." Tiểu thư, cô khóc sao?? Cô đừng khóc, em không biết dỗ dành đâu đấy" thấy Tử Đồng như muốn rơi lệ, tiểu Dao trở nên luống cuống.Tử Đồng nhanh như sóc, trở mình ngồi thẳng dậy ôm lấy tiểu Dao." Được rồi được rồi, chị đừng khóc"Thoát ra khỏi cái ôm, Tử Đồng đối mặt với tiểu Dao." Dù dì chị không lớn hơn em bao nhiêu, nên sau này em hãy gọi chị đi, như vậy sẽ tốt hơn"" Nhưng mà tiểu thư..."Không đợi tiểu Dao nói hết, cô liền tiếp lời"Không nhưng nhị gì hết" cô nhìn tiểu Dao với ánh mắt kiên định.Bỗng dưng tiểu Dao cảm thấy trong lòng có chút nghẹn, nhưng nó thật hạnh phúc." Chị.."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện