Thật ra sau khi gặp Bạch Tử Họa ở quán trà lần trước, trong lòng Đông Phương Úc Khanh đã cảm thấy nghi hoặc. Đông Phương rất rõ Bạch Tử Họa là người như thế nào, hắn không phải là loại người tùy tiện có thể nhặt một đứa trẻ rồi xem như nó là Hoa Thiên Cốt, đây không phải là tác phong một của một thượng tiên Trường Lưu như hắn.
Con nhóc đó có lai lịch như thế nào, dị hủ các là nơi mà tất cả các bí mật đều có thể biết được, nhưng hắn đã triệu tập tất cả các lưỡi để hỏi suốt 3 ngày đêm vẫn không tìm được bất cứ thứ gì về dấu vết của con nhóc đó.
Đứa bé này, cả lục giới cũng không ai biết được nàng từ đâu đến.
Đông Phương Úc Khanh nghĩ tới một môn cấm thuật đã thất truyền từ lâu của Dị Hủ các, nếu có chuyện thật sự muốn biết nhưng không cách nào biết được, thì hãy đem tất cả các lưỡi Dị Hủ các có được ngâm vào trong Ẩm Bà Đỉnh, dùng lửa đen thiêu, sau đó triệu hồi thiên kính thượng cổ, muốn biết chuyện gì thì hỏi nó, nó nhất định sẽ đưa ra một đáp án khiến người hỏi vừa lòng.
Nhưng mà, chỉ có thể hỏi một chuyện thôi.
Thế giới rất rộng lớn, lưỡi là những thứ cơ bản của Dị Hủ các, nếu không có những cái lưỡi này, các Các chủ sẽ không giờ biết được những chuyện của thiên hạ nữa.
Đông Phương Úc Khanh suy nghĩ rất nhiều lần đến biện pháp không thể làm đó, những sự nghi hoặc càng lúc càng dày vò hắn, mà Thiên Tầm hắn cũng không thể nào bỏ qua được.
Trực giác nói với hắn, trên người đứa bé đó có thứ hắn muốn.
Cuối cùng hắn hạ quyết tâm, quyết định dùng Ẩm BÀ Đỉnh để ngâm các đầu lưỡi mình đang có, triệu hồi ra huyền thiên cảnh để có được đáp án khiến hắn cảm thấy lo sợ nửa ngày nay.
Hình ảnh của huyền thiên cảnh nói cho hắn, hồn phách của Tiểu Cốt đang nằm ở trong tim đứa bé đó. Đó chính là Tiểu Cốt sao?
Đáp án là phủ định.
Thiên Tầm là con của Bạch Liên và Quỷ Tiêu, nhưng nó còn chưa thành hình đã bị Bạch Liên vứt bỏ, nó chính là một thân thể không có linh hồn. Hồn phách của Tiểu Cốt luân hồi vừa may gặp được thân