Nửa tháng sau, Sát Thiên Mạch sau khi tìm được Đông Phương Vực Khanh, hướng hắn lại kể lể mình có bao nhiêu khổ sở.
Tiểu Cốt đầu cứng như đá đao thương bất nhập, cứng mềm đều không ăn! Hắn đã liều mạng đối với nàng phóng diện tất cả đều vô dụng, Tiểu Cốt hoàn toang thờ ơ với hắn!
Giống như ăn nho, Sát Thiên Mạch kêu Tiểu Cốt lột da rồi đút cho hắn ăn, Tiểu Cốt không lay chuyển được, miễn cưỡng lột một viên đưa đến bên miệng hắn. Hắn còn chưa có há mồm đâu, nàng đã buông tay thả ra, quả nho nhỏ bé đáng thương lăn lông lốc trên đất, cuối cùng thì không có cách nào ăn được.
Lại giống như, hắn nói Tiểu Cốt a, tỷ tỷ giúc ngươi bắt mạch nha, nhân cơ hội này bắt lấy tay nhỏ bé của nàng sờ sờ xoa bóp, mỗi lần như vậy nàng chạy so với thỏ còn nhanh hơn.
Còn nữa nha, Sát Thiên Mạch nói trời nóng quá, đem quần áo cưởi bớt, cổ áo là kéo rộng ra, cố ý lộ ra làn da trắng như tuyết hoàn hảo của hắn cùng dáng người tuyệt đẹp kiến người phun máu mũi. Tiểu Cốt lại mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, nhìn xung quanh, chính là không nhìn qua bên hắn.
Sát Thiên Mạch lòng tự trọng bị tổn thương nghiệm trọng, lấy một người có sắc đẹp tuyệt thế như hắn, tùy tiện đứng một chỗ, mọi người đều phun máu mũi, nên té xỉu đều té xỉu, đã toàn lực phóng điện như vậy cư nhiên đối với Tiểu Cốt lại không trị được.
Đông Phương Vực Khanh nghe hắn nói mắt trợn trắng, Sát Thiên Mạch này chỉ biết dùng sắc dụ, nông cạn! Phải dùng tâm!
Đông Phương nghĩ nghĩ, nói ra phương án hoàn mỹ, sau một lúc nói giao cho Sát Thiên Mạch, Sát Thiên Mạch nghe xong bội phục sát đất, đúng là thư sinh đầu óc rất tốt, cư nhiên có thể nghĩ ra chủ ý tốt như vậy! Bất quá thật sự có thể so sánh hắn thì cách này có thể dùng được? Đông phương rống với hắn: "vậy ngươi có làm hay không làm!"
Sát Thiên Mạch không nói gì đáp ứng phối hợp.
Một ngày Sát Thiên Mạch lại tìm một cơ hội đem Tiểu Cốt kêu lại, mang nàng đến rừng cây nhỏ trước kia bọn họ thường đến, đột nhiên nói đến nhân gian có gì thú vị, đặc biệt thức ăn rất ngon, Sát Thiên Mạch kêu Tiểu Cốt đợi ở rừng cây, để hắn đi mua, Thiên Tầm đành phải theo hắn đi.
Thiên Tầm ngồi ở trên cỏ, nhàm chán nhìn mặt hồ trước mặt, thời tết rất đẹp, ánh sáng mặt trời chiếu ở trên mặt hồ nước trong vắt, lóng lánh, rất là đẹp mắt.
Một mình ngồi ngốc, nàng lại bắt đầu miên man suy nghĩ, tuy rằng là hôn lễ không hoàn thành, bản thân có phải hay không một nửa đã là người của sư phụ, ôi nha, đột nhiên suy nghĩ như vậy lại cảm thấy xấu hổ.
Ngẩn