Sanh Tiêu Mặc thấy Bạch Tử Họa vội vàng rời đi, trong lòng lo lắng, thấy minh quân lui lại, hắn để Ma Nghiêm ở lại Thái Bạch tiếp tục phòng thủ ngừa quân địch lại đến. Hắn vội vàng đuổi theo Bạch Tử Họa, vừa mới vào kết giới Trường Lưu, chợt nghe thấy Bạch Tử Họa kêu rên đau triệt nội tâm, hắn hoảng hốt, Bạch Tử Họa là người như thế nào chứ, đau đớn đến đâu cũng không rên một tiếng, bây giờ lại kêu rên như thế, thật không hiểu rốt cuộc đã xảy ra cái gì!
Khóe mắt thoáng nhìn một bóng dáng đen chợt lóe mà qua, Sanh Tiêu Mặc căn bản không có thời gian để ý tới, nhanh chóng lao vào Tuyệt Tình điện, cảnh tượng thảm khốc trước mặt khiến hắn không thể tin được!
Cả người Bạch Tử Họa đều ở trong Tuyệt Tình Trì, như lá thu tàn, nước ao vẫn đang ăn mòn da thịt, âm thanh két két rung động ấy, nghe mà hãi hùng khiếp vía!
Sanh Tiêu Mặc vung tay áo trắng lên, lôi Bạch Tử Họa ra khỏi ao, đệ tử Trường Lưu lưu thủ nghe được động tĩnh cũng chạy tới ngoài Tuyệt Tình điện, Sanh Tiêu Mặc lại vung tay áo đóng cửa lại, lãnh đạm nói: “Không có chuyện gì cả, các ngươi lui ra đi.”
Chưởng môn Trường Lưu bị nước Tuyệt Tình Trì ăn mòn đến tận xương, việc này nếu truyền ra thì Trường Lưu đâu còn mặt mũi nào nữa, Bạch Tử Họa đâu thể làm người được nữa!
Sanh Tiêu Mặc xem xét Bạch Tử Họa, lòng gần như lạnh ngắt, thế này còn là hình người nữa sao?
Hai mắt bị nước ao bắn vào nên đã bị mù, hầu như cả khuôn mặt đều bị ăn mòn, có vào chỗ thậm chí lộ ra xương trắng, áo bào trắng thấm máu tươi ướt sũng dính vào người, căn bản không thể cởi ra, khó có thể tưởng tượng nổi thân hình dưới áo trắng này đã bị hủy đến mức nào!
Sanh Tiêu Mặc truyền chân khí cho Bạch Tử Họa, hắn đã bớt đau đớn nhưng lại ngất đi.
Sanh Tiêu Mặc đưa Bạch Tử Họa vào phòng nghỉ, Ma Nghiêm cũng đã trở về Trường Lưu. Hai người đều biết trúng kế, thần khí bị cướp, Bạch Tử Họa trọng thương, minh quân cướp đoạt số thần khí còn lại dễ như trở bàn tay, xem ra không thể tránh yêu thần xuất thế, mệnh số nhất định không thể trái, chỉ có thể tuân theo ý trời!
Lúc Quỷ Tiêu trở lại địa phủ, Thiên Tầm đã về nhà, nàng biết phụ vương của nàng lại cướp thần khí, trong lòng cực kỳ lo lắng Bạch Tử Họa, Quỷ Tiêu nhìn thấu tâm tư của nàng, đôi mắt lạnh lùng nhìn nàng, nói ra những lời lạnh như băng khiến lòng Thiên Tầm cũng lạnh lẽo: “Vị sư phụ kia của con đã chết rồi, nhưng lúc hấp hối rồi mà trong lòng hắn vẫn không nghĩ đến con mà là Hoa Thiên Cốt, con có thể hoàn toàn quên hắn rồi.”
“Con không tin! Sư phụ lợi hại như vậy, sao có thể dễ dàng chết như thế được!” Thiên Tầm rõ ràng nghe được tiếng lòng mình tan nát.
“Thế đây là cái gì?” Quỷ Tiêu vứt một thanh trường kiếm xuống đất.
Hoành Sương! Bạch Tử Họa chưa bao giờ để bội kiếm rời khỏi người!
Quỷ Si lại lạnh lùng nói: “Vương tỷ, chẳng lẽ phụ vương lại lừa tỷ sao!”
Thiên Tầm như thấy trời đất sụp đổ, hai mắt tối sầm, ngồi bệt xuống đất, lại nghe thấy em trai của nàng bổ thêm một nhát:
“Vương tỷ, tỷ cùng tên Bạch Tử Họa ấy chung quy vẫn từng là thầy trò, kẻ tu tiên bọn chúng khi chết không có thi thể, tỷ lấy kiếm này rồi đào mộ chôn quần áo và di vật cho sư phụ tỷ đi!”
Thiên Tầm vô lực, không thể nói ra một câu, cha nàng và em trai cũng không để ý đến nàng, chỉ để một mình nàng trong Quỷ Vương điện trống rỗng, như tượng đất.
Ám Chấp không đành lòng, đỡ nàng về phòng, nàng nằm ở trên giường, hai mắt mở to, lòng vỡ tan như mảnh nhỏ nhưng một giọt nước mắt cũng không