Ánh ban mai lấp lánh hạt sương long lanh khẽ rơi trên cành lá xanh tươi mềm mại, khẽ động nụ hoa nhỏ xinh từng cánh tung ra nhẹ nhàng. Con đường thân quen với những hàng cây xanh to lớn cùng tiếng hát líu lo của đàn chim. Bướm xinh, bướm đậu trên cành hoa, chớp chớp đôi cánh vạn sắc lấp tấm nhị hoa vàng với hương thơm ngọt ngào. Ngẩn đầu nhìn trời xanh bao la, thiếu niên lam y như lụa hoa xỏa mái tóc đen nhánh gợi bay hương gió thổi hoa lài. Nằm trên nền cỏ xanh động sương, thiếu niên mỉm cười nhạt nhìn người đang đến gần mình, đôi mắt u ám như muốn nuốt gọn ai đó.
"Sao ngươi lại đây, Lưu Cơ Nhĩ?" thiếu niên ngồi dậy nói.
"Tại sao? Hừ, ngươi làm ta đau lòng đấy." thiếu nữ được gọi Lưu Cơ Nhĩ cười nhạt.
"Trả lời đi và đừng có nhiều lời nữa. Ta không có thời gian rãnh để nói với ngươi." thiếu niên chống cầm cười.
"Ngươi. . . Thi, ta muốn hỏi ngươi và điều. Xin hãy trả lời thật lòng cho ta biết nếu không thì. . ." Lưu Cơ Nhĩ trừng mắt nói lớn.
"Nếu không thì thế nào? Ha ha, thật buồn cười làm sao Lưu Cơ Nhĩ." thiếu niên nghiêng đầu cười lạnh "Muốn hỏi gì?"
"Ngươi có yêu ta không?" Lưu Cơ Nhĩ dường như rất tức giận.
"Ha ha, đúng là một hỏi ngu ngốc." thiếu niên cười to nhìn Lưu Cơ Nhĩ "Vậy ta xin nói thật là TA CHƯA BAO GIỜ YÊU NGƯƠI. . ."
". . .Thi. . .Mạnh Thi. . . Ngươi sẽ hối hận vì đã nói điều đó." nói xong Lưu Cơ Nhĩ bỏ đi.
"Hừ, để xem ngươi làm gì được ta nào." thiếu niên kia cũng tức là Mạnh Thi đang cười lạnh nhìn bóng người bỏ đi.
. . .
"Thưa Hoàng Thượng, thần là Lưu Cơ Nhĩ nữ thừa tướng của Vương Hoa quốc, đại diện sứ giả đến đây kết giao hai nước. Đây là công văn của Nữ Vương của nước thần gửi cho Hoàng Thượng." Lưu Cơ Nhĩ cúi người đưa công văn cho vị công công kế bên dâng cho Hoàng Thượng.
Hoa Đào Vương tiếp lấy công văn xem một hồi, khé môi cười nhạt, ngẩn đầu nói:"Thừa Tướng từ xa đến đây chắc vất vả và mệt nhọc lắm nhỉ? Người đâu chuẩn bị chỗ ở cho Thừa Tướng."
"Dạ." công công cúi người lui ra.
"Đa tạ Hoàng Thượng. Thần không mệt, thần xin Hoàng Thượng phê chuẩn ạ." Lưu Cơ Nhĩ mặt không đổi