Mạnh Thi nhìn thấy trời dần hửng sáng, trong ánh sáng lấp lánh chiếu rọi khắp nơi. Thiếu nữ bạch y xinh đẹp chợt hiện ra, màu trắng xóa mái tóc dài mượt mà thơm mùi hoa cỏ, đôi mắt to xinh đẹp màu đỏ như ru-by cùng nước da trắng mềm mại đẹp hơn cả tuyết. Trên môi không biết từ lúc nào đã nở một nụ cười thật rực rỡ.
Ngẩn ngơ một hồi lâu, không biết từ bao giờ đã xuất hiện những cánh hoa bay khắp nơi. Lung linh sắc màu cầu vòng ẩn hiện trên trời, nhẹ nhàng mà uyển chuyển mây trắng bồng bềnh thật êm ái và dễ chịu cực kỳ. Bướm bay khoe sắc cùng hoa, hoa đua xinh đẹp nụ hoa phấn nộn, lấp lánh hạt sương pha lê rơi trên cành lá. Tiếng hót líu lo trong trẻo vào buổi sáng bình minh dâng lên như một khúc ca êm dịu chào mừng ngày mới.
(tác giả: lãng mạn chưa?)
"Thủy Tiên, hứa với ta đi nào. Rằng sẽ không bao giờ rời xa ta nhé." Mạnh Thi ôn nhu mê hoặc lòng người tiếng nói phát ra.
"Ân." Hoa Thủy Tiên nhắm mắt lại khẽ gật đầu đáp, nhẹ nhàng đáp lại cái ôm ấp thật ấm áp của hắn. Thật lưu luyến không chịu rời xa.
"Khụ, hai người kia ôm nhau đã chưa hả? Mau lại đây ăn sáng rồi chuẩn bị lên đường nhanh a." mỗ Lam nào đó cùng vợ yêu cùng nhau đi tản bộ buổi sáng thì phát hiện kịch vui nóng bỏng mà cũng nhạt nhẽo.
Hoa Thủy Tiên, Mạnh Thi: ". . ."
"Khụ, thật xin lỗi đại cô. Chúng ta không có cố ý mà làm phiền hai người tâm sự đâu." Liễu Kiều tươi cười mà nắm tay Hoa Kiểu Lam "Phải không, Lam?"
"Ách a. . ." chân bị ai đó đạp lên, Hoa Kiểu Lam đen lại gương mặt mà gật đầu "Phải a." chân hắn thật đau a T.T
Mạnh Thi: ". . ." ôi, sức mạnh của nữ nhân a T.T
Hoa Thủy Tiên vuốt vuốt lấy mái tóc của mình, khé miệng cong lên một đường duyên dáng tiếng cười. Bàn tay mềm mại nắm lấy hắn lôi đi, mái tóc dài tuyết trắng hòa nguyện ướt sương mai lẫn tiếng khúc khích.
"Không phải là muốn rủ chúng ta ăn sáng sao? Đi nhanh chút chút nào, đừng có lề mề ở đứng đó mà ngẩn ngơ đấy nha. Bụng ta bây giờ thật đói, kêu vang cả đây này. . ."
"A? Ân. . ."
"Oh, đại tỷ! Sao tỷ dám bỏ đệ ỡ đây bơ vơ một mình thế hả?" mỗ Lam buồn bực kêu.
"Hứ. Còn có ta đây mà Lam. . ." mỗ Kiều liếc hắn mà