Âu Lan trợn mắt, giơ tay, thực sự cánh tay này muốn hạ xuống khuôn mặt kia.
Hình như anh ta nói đúng, chỉ có cô và bọn họ nghĩ thôi chứ anh ta có giới thiệu cô là bạn gái đâu.
- Vậy sao lúc nãy anh lại có hành động như vậy?
- Chẳng qua thấy cô ngu ngốc bị bọn họ vây hãm nên mới giúp cô thôi.
- Hừ...ai cần chứ? Tưởng tôi dễ bị bắt nạt thế hả?
Xe vừa định nổ máy thì bên phía anh có tiếng gõ cửa, Âu Lan căng mắt nhìn ra ngoài xem là ai.
Thì ra là một con nhền nhện, cô ta vẫn còn muốn bày trò gì nữa đây chứ?
Hải Phong mở cửa, quay sang kéo gáy cô lại gần, dính lấy môi cô...ôi má ơi...
Âu Lan giờ mới phát hiện ra anh ta hôn mình, cô rất muốn đẩy nhưng thấy khuôn mặt nhền nhện kia như sắp khóc thì để im.
Mà đây là hôn sao...thật sự là đang hôn hả? Môi anh ta chuyển động nhẹ, nụ hôn rất điêu luyện, dịu dàng mon men hai cánh môi cô dây dưa, cô có cảm giác mùi vị ngòn ngọt đang tràn trong khoang miệng mình, môi lưỡi bị anh quấn lấy...!thật dễ chịu.
Chưa hết mơ hồ, cô đã thấy người mình lại đập lưng vào ghế, anh ta đã rời khỏi cô, lại còn hất mạnh.
Hóa ra nhền nhện đã bỏ đi nên anh ta cũng không cần diễn nữa.
Hai tai cô đỏ bừng, ngón tay chạm nhẹ lên môi vẫn đang tê rần rần.
Tiếng xe rít lên rời đi mới khiến cô choàng tỉnh, quay sang người bên cạnh, hắn chẳng có biểu hiện gì cả.
Không thèm xin lỗi vì đã lợi dụng cô sao? Nụ hôn đầu của tôi đấy....đồ...chết tiệt.
- Anh bị điên à? Tại sao lại hôn tôi hả?
Nhìn vẻ mặt đáng ghét, vô trách nhiệm kia, Âu Lan hét lên, phùng má trợn mắt nhìn hắn.
- Tôi kiểm tra xem cô có biết hôn hay không? Bài học cho ngày mai sẽ là dạy cô cách hôn.
Làm gái không biết hôn thì không đáng giá một nghìn đâu.
- Anh...đã lợi dụng người khác còn làm ra vẻ...anh đúng là xấu xa, thô lỗ, bỉ ổi.
Bảo sao ai gặp cũng ghét bỏ.
- Tôi mà phải lợi dụng cô sao? Người muốn tôi hôn e rằng cô không đếm được đâu.
Hơn nữa tôi không có gu là khúc gỗ.
Mẹ nó...đã lợi dụng cô rồi còn chửi cô là khúc gỗ sao.
Anh ta chê cô không biết hôn...!ừ nhỉ? Đã hôn bao giờ đâu mà biết.
Sao cô cứ bị hắn làm nhục...!mà toàn là điều đúng không vậy?
- A...a...
Âu Lan mở cửa gào ra ngoài ngọn lửa tức giận.
Đồ tra nam này, nhất định...cô sẽ âm thầm...trả thù.
Cả quãng đường, Âu Lan không nói chuyện nữa mà dán mắt vào điện thoại xem bộ phim cô đóng một vai nhỏ đang được chiếu.
Sự xuất hiện quá ít ỏi nhưng cô vẫn thấy vui.
Sau khi rời khỏi anh ta, cô sẽ cố gắng hơn.
Khi nổi tiếng rồi thì anh ta sẽ không dám coi thường cô nữa.
Hôn có gì là khó đâu...đêm nay cô sẽ học...nhất định sẽ học.
Vào đến sân, Âu Lan thấy chiếc xe Audi của Hiểu Phương đứng đó.
Hôm nay ngọc nữ của cô lại tìm đến đây là muốn mây mưa với hắn rồi.
Nhìn hắn xuống xe mà quên mở cửa cho cô thì tâm trạng hơi chùng xuống.
Phải rồi, người đẹp đang đợi hắn mà.
Âu Lan mở cửa xe, lững thững đi vào nhà, nhìn thấy hắn đang uống nước, cúc áo sơ mi đã cởi gần hết thì bĩu môi khinh bỉ "Đúng là cái đồ sắc dục"
- Đồ của cô trên phòng, tranh thủ thử đi xem vừa không? Cái gì tôi đã dạy thì làm ngay đừng để tôi nổi cáu.
Âu Lan im lặng nhìn theo bóng anh ta đi trước.
Tôi muốn anh nổi cáu đến chết đấy thì sao nào? Sao tôi phải nghe lời anh chứ? Chẳng lẽ bảo mặc gì là tôi phải mặc vậy sao?
Vừa lên đến sảnh, cô đã thấy Hiểu Phương đứng cửa đón anh ta.
Trên người mặc chiếc váy ngủ ren hở hang, nhìn rõ bên trong không mặc nội y.
Hắn vừa lại gần, cô ta đã bá cổ nũng nịu.
- Người ta chờ anh lâu lắm rồi đấy.
Mặc cho có người đứng sau, cô ta kéo cổ anh xuống hôn.
Còn anh ta thô bạo đẩy cô gái dựa vào tường mà hôn cuồng nhiệt, một cánh tay nhấc chân cô ta bám lên hông mình.
Sau đó cả hai tay bắt lấy hai quả bưởi ngồn ngộn nhảy ra khỏi chiếc váy mặc mà như không.
Âu Lan đứng chôn chân tại chỗ, bước qua họ về phòng hay không thì lúc này cô chẳng biết mình phải động đậy thế nào.
Bản thân cứ trơ mắt ra nhìn hai người họ.
Nữ diễn viên là idol của cô không ngừng quằn quại rên rỉ, còn chẳng ngại phơi cơ thể lồ lộ trước mặt cô nữa.
Trong thoáng chốc, cô nhìn thấy nụ cười nhếch lên của cô ta nhìn cô như muốn nhắc nhở: Biến đi còn cứ đứng đấy làm gì?
Âu Lan quay người đi xuống, cô chứng kiến vài lần anh ta làm hành động ấy với người khác rồi nên dần cũng quen.
Lần đầu còn thấy thô tục, xấu xí, buồn nôn nhưng bây giờ thì có lẽ trơ rồi.
Xuống đến tầng một mà cô vẫn nghe thấy tiếng rên rỉ của họ.
Bây giờ cô đã hiểu