Nam Phương lái thẳng xe vào khuôn viên biệt thự Hoa An Viên, lên tiếng chào những người làm trong nhà mới đi thẳng vào trong gặp lão quản gia.
- Hải Phong đâu rồi bác?
- Cậu chủ vẫn đang trên phòng chưa dậy ạ.
- Chắc là lại có đối tác cùng phòng hả bác?
Lão quản gia gật đầu cười, mang nước đến đưa cho Nam Phương.
- Cậu ngồi chờ một lát, tôi lên gọi cậu chủ.
- Vâng, bác lên gọi hộ cháu.
Hôm nay cậu ta có hẹn với bộ trưởng nên không thể chậm trễ được.
Lão quản gia nhanh nhẹn đi ngay.
Nam Phương ghé vào bếp, đề nghị.
- Bác Năm cho cháu xuất ăn sáng đi ạ.
- Vâng, cậu đợi tôi một lát ạ.
- Lần sau đừng có đến nhà người khác ăn trực nhé!
Nam Phương nhìn người đi xuống ghét bỏ.
Anh không thèm nói thêm mà ngồi vào bàn bỏ gia vị vào bát phở nóng hổi ăn luôn.
- Cậu không phải đến đây ăn sáng đấy chứ? Con nợ xấu giải quyết đến đâu rồi.
Hải Phong đỡ lấy bát phở từ tay người giúp việc đợi câu trả lời nhưng Nam Phương hình như không muốn nói nên chỉ chăm chú ăn.
Vừa đưa được miếng đầu tiên lên miệng, cổ anh bị hai cánh tay mềm mại quấn lấy.
- Hai anh ăn sáng không cho em ăn hả?
Hải Phong gỡ tay cô gái khỏi cổ mình, hất mặt yêu cầu ngồi xuống ghế.
Nhưng cô gái vẫn ngồi trên thành ghế, tựa hẳn người vào người bên cạnh, tự nhiên bá vai bá cổ anh.
- Sao chúng ta không ra ngoài ăn hả anh?
- Ra ngoài kia cho anh ăn sáng.
Hiểu Phương phụng phịu giận dỗi đứng bật dậy.
Cô biết Hải Phong vẫn cứ lãnh đạm như vậy nhưng không nghĩ đến một câu nói dịu dàng cũng không có.
Quyền giận dỗi tối thiểu cô cũng không được phép, nếu có thì người thiệt chỉ là cô mà thôi.
Anh sẽ không bao giờ xuống nước làm hòa, không chủ động tìm nếu cô không vác xác tới.
Nhưng cô lại không buông được người đàn ông này.
- Người này hình như dính cậu hơi lâu rồi thì phải.
Nam Phương buông đũa, nhận khăn lau từ người giúp việc, bình thản nhìn theo bóng Hiểu Phương đi khuất.
- Đây không phải việc của cậu.
Dạo gần đây bọn Lâm chó có động tĩnh gì không? Mà vụ nợ xấu sao rồi?
- Từ hôm chúng nó đánh úp cậu thì không biết trốn mất dạng đâu rồi, tôi đang cho người tìm còn nợ xấu thì chắc ông ta sẽ bán con gái cho chúng ta thôi.
- Bán con gái...ông ta có con gái sao?
- Có, lại rất xinh nữa...
- Gái xinh quanh cậu thiếu hay sao mà còn khen được người khác vậy?
Nam Phương nhún vai.
- Một kiểu xinh chưa từng thấy ở các cô gái qua tay cậu và tôi đâu.
- Cậu làm tôi tò mò muốn nhìn thấy rồi đấy.
Bao giờ hàng ấy đến?
Hải Phong nháy mắt với bạn là người kia hiểu ngay ý đồ của gã.
- Đừng nói là muốn thử nhé!
- Cậu hiểu ý tôi rồi đấy.
Nam Phương chỉnh lại quần áo, hất mặt nhìn cô gái mặc chiếc váy khoét cổ sâu hở ra nửa bộ ngực đồ sộ như mời chào bất kì gã đàn ông nào.
- Em chân dài kia chưa đủ sao hả?
Hải Phong quay ra nhìn khẽ nhíu mày không hài lòng, cô gái đã ngồi tọt vào lòng anh.
- Hôm nay anh đưa em đến phim trường nhé!
Hôn một cái qua đôi môi đỏ rực của cô gái, Hải Phong lướt ngón tay trên ngực cô gái.
- Thay đồ khác đi, có người đưa em đi, hôm nay anh bận rồi.
Nói rồi, anh rời khỏi người cô gái đi nhanh lên thay đồ khi thấy ánh mắt suốt ruột của Nam Phương.
Dù hai người là quan hệ trên dưới trong công việc nhưng trong cuộc sống là bạn bè nên có sự nể trọng nhau khá nhiều.
Nam Phương khá khó tính, nhất mực trong công việc nên để cậu ta điên lên thì sếp cũng chẳng là cái đinh muỗi gì.
Chiếc xe thể thao Bugatti lao nhanh ra khỏi khuôn viên biệt thự mang theo hai người đàn ông.
Chủ nhân đã rời khỏi nhưng tất cả mọi người làm trong nhà vẫn ai làm việc nấy, không ai dám bê trễ công việc của mình vì toàn bộ khu nhà này đều được giám sát bởi đội an ninh dưới quyền Hải Phong.
Âu Lan cầm giấy nợ của bố tìm đến địa chỉ người đàn ông đã đưa.
Vừa đến cửa, một nhân