Lão quản gia nhìn người trên giường đã đỏ au như con tôm luộc, mắt nhắm nghiền mệt mỏi thì khẽ lắc đầu, ông lấy nước đặt trên bàn rồi lặng lẽ ra ngoài khép cửa lại.
Về nhà sau, ông gõ cửa phòng cái Hương, nó thò mặt ra thủ thỉ.
- Sao rồi bác? Cậu chủ bị làm sao vậy ạ?
- Âu Lan đâu rồi, con bé gây họa rồi.
Cậu chủ đang đòi tìm con bé.
- Chị ấy ngủ rồi bác ạ.
Thôi kệ cậu ấy, không chết là được, mai dậy sẽ đỡ thôi.
Bác gọi anh Phi làm vườn sang canh chừng cậu ấy, nếu có gì thì gọi cấp cứu chứ bây giờ chị Âu Lan mà sang thì cậu chủ giết chị ấy mất.
Nhớ lại ánh mắt, hành động và lời nói muốn giết người của Hải Phong, lại đang bị kích động thì sợ rằng lời cái Hương nói sẽ thành hiện thực nên ông không gọi Âu Lan nữa.
- Ừ vậy để Âu Lan ở đây, bác đi gọi thằng Phi.
Hương quay vào phòng, nhìn bà chị thở dài cái thượt.
Bà làm gì người ta, bây giờ bà lại chiếm giường người khác ngủ không biết trời đất là gì nữa vậy.
Sáng sớm nhìn mặt cậu chủ, không ai dám nói câu nào, nghe lời quản gia cũng không ai nhắc tới Âu Lan nhưng vừa đặt đồ ăn xuống bàn, cái Hương đã chết đứng.
- Hôm qua có phải Âu Lan ngủ bên phòng cô không?
- Dạ...không...
Ánh mắt ai kia chỉ khẽ quét qua thì cái Hương đã run như cầy sấy.
- Vâng ạ, chị ấy ngủ phòng em ạ.
Nó nghe thấy tiếng ai kia thở phào nhẹ nhõm, đã chuẩn bị sẵn tinh thần nghe chửi nhưng chẳng có câu chửi nào cả.
Chẳng lẽ, cậu tha cho một đồng phạm như nó.
Lần nào gây chuyện, nó cũng là một đồng phạm chính hiệu.
Nếu ra tòa xử chị Âu Lan mười năm tù thì nó cũng phải chín năm rưỡi chứ chẳng ít.
- Cô ấy chưa ngủ dậy sao?
- Dạ chị ấy đi đâu từ sáng sớm rồi ạ.
Hải Phong dừng tay đưa thức ăn vào miệng.
Cơ mặt khẽ giật giật " Cô cứ trốn đi, xem trốn được bao lâu."
Nam Phương vừa đi làm về, ngồi vào bàn ăn sáng đã hỏi thăm Âu Lan.
Cả cái Hương và bác Năm không dám lên tiếng khi cậu chủ cũng chẳng thèm trả lời.
- Nhà này hôm nay cấm khẩu hả? Cậu có nghe thấy tôi nói không vậy?
- Cậu có chân đi mà tìm.
Tôi làm sao mà biết con lợn ấy đang ở đâu chứ?
- Hình như...!cậu cãi nhau với cô ấy hả?
- Cãi nhau hả? Nó cãi nhau thôi đã tốt.
Nó còn biến tôi sắp thành thằng điên rồi đây.
Nói rồi, Hải Phong dừng ăn sáng bỏ về phòng.
Nam Phương không hiểu chuyện gì, định quay ra hỏi hai người trong bếp nhưng cũng không biết họ lủi đi từ lúc nào.
Lấy điện thoại gọi cho Âu Lan cũng không thấy cô nhấc máy.
Âu Lan đi tìm phòng trọ nhưng mãi chưa có cái nào an toàn và phù hợp với túi tiền.
Mấy tháng nay, cô không đi làm nên chẳng có tiền, bây giờ ra ngoài ở là bắt đầu phải lo mọi chi phí nhưng tiền thì không có.
Ngồi trên ghế đá, nhìn ra hồ nước lăn tăn gợn sóng thấy tâm trạng mình không hề tốt như đã nghĩ.
Cô đã chuẩn bị cho ngày rời khỏi anh ta, đã nghĩ mình sẽ vô cùng sung sướng vậy mà chẳng thấy sung sướng đâu, trong lòng cứ thấy thiếu vắng, trống trải.
Điện thoại đến, cô ấn nghe.
- Cháu nghe đây ạ.
- Âu Lan, cháu chưa rời khỏi Hải Phong được.
- Vì sao ạ? Anh ta đã kí giấy cho cháu nợ không cần thời gian rồi.
Bây giờ cháu phải ra ngoài đi làm trả nợ chứ ạ.
- Số nợ ấy cháu không phải lo, nhiệm vụ ta giao cho cháu chưa hoàn thành.
Cháu vẫn phải tiếp cận nó nhưng từ bây giờ sẽ được tự do hơn.
Cháu muốn đóng phim ta sẽ giúp cháu nhưng cháu cũng phải giúp ta.
Về nhà đi, xin lỗi nó, cháu làm cách nào vẫn phải để nó quan tâm đến cháu là được.
- Nhưng mà cháu sợ...!chuyện tối qua chắc chắn anh ta sẽ không tha cho cháu đâu.
- Nó không phải đứa thù dai đâu, cứ về đi, ta tin cháu sẽ làm được.
Không ở nhà nó cũng được nhưng cháu buộc phải để nó quan tâm cháu, hai đứa không được cắt đứt liên lạc.
- Vâng ạ....!Cháu biết rồi.
- Về đi, lang thang thế sẽ mệt đấy.
Điện thoại tắt ngúm, Âu Lan giật mình ngó quanh chẳng thấy ai khả nghi đang theo dõi mình cả.
Mà không theo dõi sao cô đi đâu làm gì cũng bị người ta biết vậy nhỉ?
Vừa đứng dậy, mặt mũi bỗng tối sầm, cô đâm vào ai đó, mà không người ta đâm vào cô.
Loạng choạng, Âu Lan ngã ngửa về sau, chống tay xuống đất ngửa mặt nhìn