Nam Phương lao ra khỏi nhà khi chưa kịp ăn sáng.
Những tưởng bản thân thay đổi để xứng đáng với con người thuần khiết, trong trẻo như Âu Lan nhưng bây giờ thì hết rồi.
Cô yêu Hải Phong thì làm sao anh có cơ hội.
Dù anh không muốn nhưng buộc phải tôn trọng quyết định của cô.
Âu Lan nhìn qua Hải Phong đang nhìn mình thì quay người muốn lên phòng nhưng không nhấc nổi.
Cả người cô bị nhấc bổng lên, giọng nói mang đầy sự dịu dàng, ấm áp bên tai.
- Sao mệt còn xuống đây? Tôi định ăn xong sẽ mang đồ ăn lên phòng cho em.
- Tại sao tôi lại quyến rũ anh vậy? Thật lòng tôi...
- Không sao, tôi tình nguyện.
Hôm nay chịu khó nghỉ ngơi đi.
- Sao các cô nhân tình của anh lại thích việc này được nhỉ? Tôi đau muốn chết đây.
Hải Phong đặt cô xuống giường, vén những sợi tóc lòa xòa trên trán cô.
- Đêm qua em cũng thích như họ đấy, chắc tại tôi làm em quá sức thôi, dần dần sẽ quen.
- Nữa ấy hả? Thôi bỏ đi, tôi không chơi cùng anh nữa đâu.
- Em lợi dụng tôi xong giờ đòi bỏ là sao? Đừng có qua cầu rút ván nhanh như vậy chứ? Yên tâm đi, làm nhiều em sẽ hết đau hay bây giờ lại nhé!
Mặt Âu Lan đỏ rần rần, nhớ lại cái hình ảnh trong video thì xấu hổ muốn đào cái hố mà chui.
Sao cô lại mạnh bạo vậy chứ?
- Không, tôi đau lắm không muốn làm lại.
Anh ra ngoài hộ tôi đi.
Tôi không nhớ mình đã làm gì cả.
- Em đừng lấy cớ không nhớ mà trốn trách nhiệm.
- Được rồi, tôi sẽ chịu trách nhiệm, anh để tôi suy nghĩ đã.
Tôi phải tỉnh táo mới biết phải chịu trách nhiệm thế nào chứ?
Hải Phong hôn lên môi cô một cái mới đứng lên.
- Hôm nay em cứ nghĩ đi, tôi cho người dọn nhà rồi mai đưa em qua đó nhé!
- Được rồi, anh ra ngoài đi.
Nhờ cái Hương mang đồ ăn sáng lên cho tôi được không? Tôi đói quá!
Hải Phong bật cười, cái kiểu tham ăn này chắc chỉ Âu Lan có.
Anh nháy mắt trêu đùa.
- Có muốn xem full đêm qua không? Ăn xong nhớ suy nghĩ đến việc chịu trách nhiệm với tôi đấy.
Đừng có chối bỏ trách nhiệm.
Âu Lan nằm úp mặt xuống gối, vò đầu xù cả tóc.
Sao ngược đời vậy nhỉ? Lúc anh ta đòi mua một tỷ thì không bán bây giờ đã mất không còn phải chịu trách nhiệm nữa.
Mà chịu thế nào bây giờ? Lấy anh ta, không...!không được.
Vậy thì bỏ tiền trả anh ta...!mà lấy tiền đâu bây giờ? Điên mất thôi, sao đêm qua mình lại làm chuyện ấy thế? Mình phải giữ gìn cho lão chồng tương lai sau này cơ mà? Sao đã thoát bán thân mà lại tự đi tìm đường chết thế?
- Chị ơi, em vào được không?
- Vào đi.
Cái Hương vào phòng, nhìn Âu Lan nằm chổng mông, tay ôm đầu thì ngạc nhiên.
- Chị làm sao vậy? Không khỏe ở đâu à?
- Ừ, không khỏe ở nhiều chỗ lắm, cả người chị đau mà đầu chị cũng đau nữa.
- Để em bảo cậu chủ gọi bác sĩ Khang Nam đến khám cho chị nhé!
- Đừng, đừng gọi anh ấy.
Xin em đừng gọi anh ấy vào đây.
Cái Hương lạ lẫm, ngồi xuống giường lo lắng.
- Chị, nói em biết đi, chị đã xảy ra chuyện gì vậy?
Âu Lan ngồi dậy nhìn nó khóc rưng rức.
- Chị sắp chết rồi, một mình còn chẳng nuôi nổi thân mà phải chịu trách nhiệm với anh ta nữa thì sao bây giờ?
- Em chẳng hiểu chị nói gì cả.
Chịu trách nhiệm với ai? Chị đánh hay giết ai rồi à?
- Không, chị không đánh ai cả...càng không giết ai hết.
Nhưng chuyện này kinh khủng lắm...!đời chị coi như đi tong rồi.
- Chị bình tĩnh đi, chuyện gì cũng có cách giải quyết mà.
Trước hết ăn sáng đi rồi kể em nghe.
Âu Lan gật đầu, lết xuống bàn ngồi ăn sáng, cái Hương nhìn chằm chằm.
- Chân bị làm sao mà đi cũng run run vậy?
- Không sao, chắc hôm qua chị tập hơi quá thôi.
Em xuống nhà đi, đừng hỏi gì chị nữa.
- Chị không sao thật chứ?
- Không sao, chị đói thôi, đi đi.
Cái Hương không hiểu gì nhưng cũng không dám hỏi gì thêm khi thấy người đứng ở cửa.
Nó bước ra khỏi phòng thật nhanh.
Âu Lan đói, bụng sôi ầm ầm, dù đầu đang khổ sở nghĩ chịu trách nhiệm thế nào với Hải Phong nhưng bụng đói nên vẫn nhẫn nha ăn hết sạch đồ