Tô Mộc nhìn ánh mắt tóe lửa của ba mẹ mà muốn giơ chân đạp cho gã bên cạnh một cái.
Cái mặt anh ta cứ câng câng lên vậy là có ý gì cơ chứ? Ai bắt anh ta nhận cơ chứ?
- Tô Mộc
Cô giật mình, mặt méo xệch đáng thương.
- Bố mẹ đừng hiểu lầm, con và anh ta không có quan hệ gì cả.
Mẹ nắm lấy tai cô xách lên lôi xềnh xệch.
- Á, đau mẹ ơi, bỏ con ra đi rồi nói chuyện.
Nam Phương hình như nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề nên chạy lại nắm tay mẹ cô.
- Bác gái, có gì từ từ nói.
Cháu sẽ nói hết, bác thả cô ấy ra đi ạ.
Bác gái lườm anh sắc lẹm, đưa mắt về phía chồng.
- Ông không xử lí cậu ta đi hay để tôi cho hai chúng nó lên tây thiên luôn một thể.
- Mẹ ơi, con sẽ giải thích, đứt tai con rồi.
Anh ấy không liên quan gì cả.
Cô đá chân Nam Phương nhắc nhở.
- Anh về đi còn đứng đấy làm gì hả đồ điên kia.
- Sao tôi phải đi? Có gan làm thì có gan nhận, cô nghĩ tôi nhát gan thế à?
- Vào nhà đi, còn đứng đấy mà cãi nhau.
Nghe tiếng mẹ quát, cả hai nhìn nhau cun cút đi vào, Nam Phương hẩy hẩy vai Tô Mộc khẽ nói.
- Có đau không?
- Không đau bằng bên dưới
- Miệng lưỡi giảo hoạt lắm.
- Bằng anh à?
- Không, làm sao cô bằng tôi được.
- Đi nhanh lên.
Lại bị mẹ quát, Tô Mộc mặt tái xám, lườm Nam Phương một cái rồi lon ton chạy theo bà.
Ngồi trong phòng khách, không khí cứ nặng như chì.
Ngoài cửa, đám đồ đệ của bố cô cứ thấp thỏm ngó nghiêng.
Tô Mộc còn không dám thở, cô chưa nghĩ đến hậu quả nghiệt ngã này.
- Hai đứa quen nhau bao giờ?
- Hơn hai tháng ạ.
- Mối quan hệ?
- Không gì cả - Yêu đương.
Cả hai đồng thanh nói nhưng câu trả lời lại không ăn khớp với nhau.
Tô Mộc muốn đạp chết anh ta, yêu đương bao giờ chứ? Trước đấy còn chạy cô như chạy tà còn bây giờ là ý gì vậy?
- Giải thích đi.
Tô Mộc thấy mẹ đập bàn thì nhảy cả mông ra khỏi ghế.
Ở nhà cô sợ mẹ nhất, bà là chúa tể ở cái nhà này, có ai mà không sợ cơ chứ?
Cô vừa định lên tiếng thì Nam Phương cũng định nói.
Cô quay sang lừ mắt.
- Im đi, để tôi nói.
- Để cậu ta nói, con ngồi im đi.
Nam Phương thấy Tô Mộc bị quát lại thì nháy mắt yêu nghiệt.
- Thật ra con gái hai bác muốn trốn tránh cháu sau khi đã lợi dụng xong.
Cô ấy bóc lột sức lao động của cháu rồi bây giờ đòi chia tay.
Không chỉ bố mẹ Tô Mộc mà cả những người ngoài cửa đều hướng ánh nhìn ghét bỏ lên người Tô Mộc.
Cô phát điên mất thôi, vừa nãy cô chỉ bảo đường ai nấy đi, không bắt anh ta phải chịu trách nhiệm.
Ước nguyện lên giường cùng trai đẹp đã thành hiện thực rồi thì còn mong ước gì nữa.
Vậy mà bây giờ cái đồ điên này lại đổ tội cho cô.
Chẳng lẽ không bắt chịu trách nhiệm là sai sao? Anh ta yêu người khác chứ có yêu cô đâu, dù sao cô cũng có tự trọng của mình.
- Tô Mộc, chuyện này là thế nào?
- Con không yêu anh ta nên chẳng có lí do gì để phải chịu trách nhiệm cả.
- Nhưng cô cũng không nên cạn tàu ráo máng như vậy.
Tô Mộc đùng đùng đứng dậy, giơ chân lên đạp ngã Nam Phương.
- Anh mà còn nói mấy câu như vậy tôi đập què giò anh bây giờ?
Bố mẹ Tô Mộc nhìn con gái trợn tròn mắt, nhìn chàng trai đang ngã lăn quay thì nhảy vào kéo con ra.
- Mày có là con gái không đấy hả? Đừng có hở ra đánh con người ta như vậy?
- Hắn ta đáng bị đánh, con sẽ đánh chết hắn nếu còn dám nói luyên thuyên nữa.
Bố cô chạy đến đỡ Nam Phương dậy, cảm thông.
- Cháu đừng chấp nó, con bé này bác cho nó học võ từ nhỏ nên có hơi nóng tính.
Hàng ngày nó lại toàn tiếp xúc đánh đấm nên tính khí hung hãn, từ từ cháu sẽ quen.
- Dạ không sao ạ.
Cháu chịu đựng được.
Bà Tô ấn Tô Mộc ngồi xuống cạnh mình.
Tô Mộc rất muốn tống khứ Nam Phương đi.
Anh ta mà còn ở đây nói xằng nói cuội mà lộ ra họ đã tình thú với nhau thì đừng hòng sống sót ra khỏi đây.
Hơn nữa, cô không muốn người không yêu mình phải chịu trách nhiệm.
Cô thích hắn ta nhưng không có nghĩa sẽ ở bên một người chỉ có thân xác còn trái tim thuộc về người khác.
- Tô Mộc nhà bác còn nhỏ, con bé còn phải học hành cho đến nơi đến chốn.
Gia đình chúng ta không cấm nó yêu đương nhưng hai đứa đi qua đêm như hôm qua thì không được.
- Con và anh ta chỉ uống rượu cùng nhau thôi ạ.
Tô Mộc trợn mắt nhìn Nam Phương, hếch mắt yêu cầu cấm nói.
- Lại còn uống rượu, con biết uống rượu bao giờ vậy?
- Cô ấy uống một tý đã say rồi ạ nên cháu mới....
- Im ngay, tôi đập chết anh bây giờ.
Hay muốn tôi thiến anh luôn ở đây hả?
- Thiến tôi thì sau này cô lấy gì mà dùng...
Ông bà Tô không biết dùng từ gì để diễn tả hết tâm trạng của mình lúc này nữa.
Hai đứa động tay chân chán thì sang đấu võ mồm.
Về cơ bản, hình như hai đứa này không phải đang yêu nhau.
- Anh có tin tôi cắt lưỡi anh để khỏi nói linh tinh không hả?
- Hai bác sau này có muốn có con rể không có khả năng sinh con không ạ?
Hai ông bà và những người phía ngoài kia muốn lòi cả mắt ra, cơ hàm cứng ngắc, hết nhìn Tô Mộc đến nhìn người đàn ông trước mặt.
Kể ra anh ta cũng đĩnh đạc, trưởng thành, bề ngoài nhìn thì có thể đánh giá là quá ổn.
So với