- Vậy thì em học lại lễ giáo trong nhà đi, nếu không ai dạy để anh cho người dạy.
Ít nhất là học cách giữ lấy thể diện của mình, đừng cư xử như một kẻ vô học.
Khánh Hân cau có, tức giận đến sưng cả mặt, hai vai run lên bần bật nhưng cô ta chẳng dám nói lại Hải Phong.
Lúc này đám bạn mới họa vào.
- Anh không thấy vô lí khi bệnh người ngoài mắng người nhà sao?
- Người ngoài?...tôi lại cần người ngoài như này hơn là người nhà đấy thì sao nào?
Nói rồi anh nhếch miệng cười, quay sang nhìn Âu Lan âu yếm, cúi xuống chạm môi cô mà hôn trước mặt họ.
Khỏi phải nói, mấy con nhền nhện mặt mày khó coi thế nào?
- Đi thôi, em không cần nghe mấy lời rác tai và không cần có trách nhiệm tiếp chuyện những kẻ không có nhân cách.
Anh ôm cô đi mà chẳng cần nhìn đến sắc mặt của những người còn lại.
Đi với anh, về cơ bản thì cô chẳng cần phải làm gì cả.
So Với việc ra mặt để đối lại bọn họ thì cô thích được anh bảo vệ như này hơn.
Cô gái trẻ nhìn theo hai người vừa đi, quay lại nhăn mặt với Khánh Hân.
- Cậu nói cô ta chỉ là người được anh ấy thuê về ra mắt bà nội cậu thôi mà, sao bây giờ cô ta vẫn xuất hiện bên cạnh anh ấy vậy?
- Thì anh ấy lại thuế tiếp chứ sao?
- Tại sao họ lại tình cảm như vậy, có vẻ anh ấy còn rất cưng chiều cô ta nữa.
Cậu bảo tạo điều kiện cho tớ mà mãi vẫn chưa có cơ hội tiếp cận được anh ấy vậy?
Khánh Hân cắn môi, khuôn mặt giãn ra, nở nụ cười thâm hiểm.
- Chúng ta cùng thử xem cô ta là bạn gái thật hay giả của anh ấy là biết ngay.
Nhân cơ hội này, tớ cũng muốn bà ngoại biết cháu trai bà đã lừa gạt cả nhà thế nào?
Khánh Hân trong đầu đã hình dung ra việc bà nhìn rõ bộ mặt của anh ta.
Liệu anh ta còn được quyền thừa kế trong cái nhà này nữa không?
Hải Phong dẫn Âu Lan lên tầng, đứng trước một căn phòng, ấn một mã số trên cửa, cánh cửa mở ra là một căn phòng rộng, bên trong chủ yếu gam màu trắng xanh mà anh thích.
- Phòng này của anh à?
- Ừ, trước kia anh ở đây.
Em ngồi đây đợi anh một lát nhé, anh đi gặp bà nội.
- Anh đi đi, không phải lo cho em đâu.
Hải Phong nâng cao mặt Âu Lan, xoay tròn tròn trên hai má trêu đùa còn hôn một cái thật kêu mới buông ra.
- Sao anh cứ lợi dụng hôn em vậy?
- Anh hôn bạn gái anh, sao lại là lợi dụng? Chẳng lẽ em cũng ý kiến với quyền lợi ấy?
- Nhưng mà anh hôn em.
- Nhưng em lại là của anh nên anh thích hôn đấy thì sao nào.
Hải Phong cười lớn, dùng ngón tay búng nhe lên trán cô một cái mới rời đi.
Ra khỏi cửa vẫn quay lại nhắc.
- Ngoan, ở im đây