" Bốp" hắn lộn ngược từ trên giường xuống đất, con dao trên tay bay ra xa, mắt hắn sưng húp, máu trong miệng trào ra.
Hắn như nhìn thấy ma, cô gái rời khỏi gầm giường, tiến lại gần hẳn.
- Là tôi...!Hải Triều, em họ anh Hải Phong, cô đừng đánh tôi...là hiểu nhầm.
Hắn lùi lại để dần đi xa người phụ nữ đang bẻ tay răng rắc chuẩn bị đánh hắn thì lưng hắn chạm vào chân ai đó.
Quay người lại, nhìn người bên trên, hắn muốn tè cả ra quần.
- Hải Phong, em không làm...em không bắt cô ấy.
Có người mang cô ấy lên đây.
- Mày chán sống rồi hả?
Hải Triều sợ hãi, lùi người sang phải, nhưng chẳng còn đường lui khi đã bị vây kín.
Những kẻ kia chẳng phải vừa rời khỏi đây sao? Sao chúng lại quay lại đây nhanh như vậy? Họ lừa hắn sao?
Tất nhiên, là hắn có chết cũng không nghĩ mình bị lừa đau đớn vậy.
Một kẻ phê thuốc, nghiện đến tê liệt dây thần kinh thì sao mà tỉnh táo để nhận ra họ đưa hắn vào tròng.
Vài phút trước, họ đã thấy cái giá sách đặt sai vị trí, nhìn thoáng trên tường tưởng là một bức liền nhưng với những kẻ chuyên đi mò mẫm thì cánh cửa giả tường làm sao qua được mắt họ nhưng vì sao họ lại vờ như không thấy mà lại ra khỏi phòng.
Họ biết hắn sẽ mở cửa, ngay khi hắn bước vào, họ đã theo sau nhưng không thấy Âu Lan đầu đành đứng im chờ đợi, ai ngờ...cô gái ấy không hổ danh chị dâu của họ.
Hải Phong nhìn thấy Âu Lan vẫn đánh.
người được thì lòng như trút được tảng đá đè trên người.Anh rất muốn chạy lại ôm lấy cô nhưng thấy cô còn muốn đánh nên đành để cho cô thỏa mãn.
- Âu Lan, cô hãy giải thích cho họ là tôi không phải người hại cô đi.
- Đúng là, anh không hại tôi...!
Hải Triều mừng rỡ, nắm lấy ống quần Hải Phong rối rít.
- Anh nghe thấy bạn gái anh nói chưa? Tôi
không...!
- Anh không hại tôi từ đầu nhưng khúc cuối thì có mặt anh, chẳng phải anh định mang dao vào sát hại tôi sao?
Hải Triều sợ hãi, quay lại nhìn Âu Lan, mắt đỏ ngầu, mặt mũi tái mét.
- Không, tôi chỉ tiện tay mà cầm thôi.
- Lôi nó xuống dưới.
Hải Phong lạnh lùng ra lệnh, anh đá một cái, giũ tay Hải Triều ra như giữ một con hủi, tiến lại gần phía Âu Lan bế cô trên tay mình.
- Em đi được mà, anh bỏ em xuống đi.
- Anh biết em có chân nhưng anh lại cứ thích bế đấy.
Âu Lan bá vai anh, hôn chụt lên má.
- Anh thấy em có giỏi không?
- Hình như anh cũng từng