Tối hôm nay trong hoàn cung có mở yến tiệc nên Tiểu Bảo và nàng đều được đi theo hắn để hầu hạ.
Khi yến tiệc chưa bắt đầu, mọi người mới đến, vẫn còn loay hoay ở ngoài sảnh để chào hỏi, nói chuyện phiếm.
Hắn cũng cùng vài vị quan đại thần nói chuyện, nàng nghe loáng thoáng câu hiểu câu không.
Đột nhiên Tiểu Bảo kéo nàng lại nói nhỏ: "Nhìn thấy vị tiểu thư kia không? Một lát nữa nếu nàng ta tiếp cận vương gia thì ngươi phải cản lại."
Nàng nhìn theo ánh mắt của Tiểu Bảo, ở đằng xa, nàng nhìn thấy một vị cô nhương vô cùng xinh đẹp, trên người toàn là gấm vóc đắt tiền, trâm cài tóc cũng là loại thượng hạng.
Không những thướt tha như nước, uyển chuyển và mỏng manh như cánh hoa hồng, nàng ta còn có nụ cười rất diễm lệ khiến mọi người xung quanh phải ngước nhìn nàng ta bằng một ánh mắt ngưỡng mộ.
Nàng tò mò hỏi: "Vị tiểu thư đó là ai? Sao phải cản?"
Tiểu Bảo giảm âm lượng, nói nhỏ chỉ đủ hai người nghe: "Nàng ta là đại tiểu thư của phủ thừa tướng, rất bám người, vương gia không thích nàng ta."
Nàng lại tò mò muốn hỏi tại sao lại không thích, một vị tiểu thử dịu dàng, thục nữ còn là đại tiểu thư của phủ thừa tướng?
Nhưng chưa kịp hỏi thì nàng ta đã đi đến.
Giọng thánh thót như loài chim sơn ca: "Thất vương gia, lâu rồi không gặp, không biết là vương gia có còn nhớ Khanh Ưu không?"
Khanh Ưu? Người không những đẹp mà tên cũng đẹp, quả nhiên là đại tiểu thư của phủ thừa tướng, của nhà họ Chu thì có khác.
Nhưng hắn lại tỏ ra ghét bỏ, giọng nói mang theo chút lười biếng: "Tại sao ta phải nhớ?"
Nói xong hắn phất tay áo rồi bước vào trong, dù sao thì yến tiệc cũng sắp bắt đầu.
Lúc này mặt của nàng ta khó coi vô cùng, nàng đi lướt qua nàng ta mà có cảm giác căng thẳng vô cùng.
Nếu nàng không lầm thì nàng ta đã trừng mắt với nàng.
Yến tiệc chưa bắt đầu nên các quan viên vẫn còn nói chuyện ồn ào, khi thái hậu và hoàng thượng bước ra thì bọn họ liền nín thít.
"Thái hậu, hoàng thượng vạn phúc kim an." Mọi người đều hành lễ và đồng thanh nói.
"Được rồi, chư vi ái khanh bình thân đi! Hôm nay cứ việc ăn uống thoải mái, không cần câu nệ." Hoàng thượng nói.
Yến tiệc bắt đầu, âm nhạc vang lên, ca kĩ cũng bắt đầu bước ra.
Những cô nương đó ai nấy cũng xinh đẹp và có thân hình mảnh mai nhưng đầy đặn, chắc chắn đã được tuyển chọn kĩ lưỡng.
Vậy mà nàng lén nhìn hắn, hắn không hề mảy may để ý, chỉ chú tâm uống rượu của mình, dường như hắn không có hứng thú với yến tiệc này cho lắm.
Nàng khẽ giọng hỏi Tiểu Bảo: "Yến tiệc này được tổ chức với mục đích gì vậy? Không lẽ chỉ ăn uống, nói chuyện và xem ca múa thôi sao?"
"Ngươi không thấy ở đây toàn là những quan đại thần không à? Hơn nữa bọn còn dẫn theo phu nhân hoặc con cái.
Nói đơn giản đây giống như một bữa tiệc gia đình giúp vua, thần hiểu nhau hơn.
Vương gia không thích những bữa tiệc giả tạo thế này nhưng lại không từ chối được nên chỉ đến cho có tụ thôi." Tiểu Bảo nói.
Ở phía bên kia, thừa tướng đang thúc giục Chu Khanh Ưu đến hầu hạ thất vương gia.
Khanh Ưu cười e thẹn rồi nhẹ nhàng di chuyển đến, ngồi xuống kế bên hắn.
"Thất vương gia, uống rượu một mình như vậy thì chán lắm, Khanh Ưu uống cùng người" Nàng ta nâng ly rượu lên, mỉm cười thuần khiết như sương sớm.
Nhưng hắn không nói gì, cũng thèm liếc nhìn, chỉ nâng ly rượu lên rồi uống cạn.
Từ đầu đến cuối không hề để tâm đến vị tiểu thư hoa nhường nguyệt thẹn ở bên cạnh.
Nàng ta có chút sượng mặt, đưa mắt nhìn xung quanh uống cạn ly rượu của mình.
"Vương gia...!gần đây Khanh Ưu có đọc một