Vài ngày sau, hôm nay trời rất đẹp mà đường phố cũng náo nhiệt hơn thường ngày.
Phải rồi, vì hôm nay là một ngày lễ của Ngụy quốc.
Đường phố lúc này vô cùng náo nhiệt, thương nhân, quầy bán hàng cùng nhau thi đua kéo khách về phía mình.
Có vài người còn giành giựt khách hàng tạo ra một khung cảnh huyên náo nhưng lại không kém phần thú vị.
Tuy đường phố tấp nập là vậy nhưng giữa Mục Vân Kiêu và Chu Khanh Ưu lại khó xử vô cùng, hai người cứ như là người dưng, không quen biết nhau, đường ai người đó đi, không liên quan gì tới nhau.
Mà thật ra ngoài cố tình làm lơ là Mục Vân Kiêu, hắn không muốn đưa nàng ta đi chơi lễ nhưng thái hậu lại ép buộc, nên hắn chỉ đi dạo vài vòng trên phố cho có lệ.
Nhưng Khanh Ưu thì khác, trông nàng ta vô cùng vui vẻ khi được đi chơi cùng Mục Vân Kiêu, nàng ta cứ cố tình tiếp cận hắn, dựa vào người hắn, cơ mà hắn đều đẩy ra, thậm chí là khó chịu ra mặt.
Phương Nghi và tì nữ thân cận của nàng ta đi theo phía sau cũng cảm thấy khó xử giùm.
Dù sao nàng ta cũng là danh môn khuê các, xinh đẹp hơn người vậy mà lại phải chịu sự phũ phàng của một nam nhân.
Dù vậy, nàng ta vẫn không bỏ cuộc.
"Ai da! Thất vương gia, đột nhiên ta cảm thấy chóng mặt quá." Nàng ta giả vờ loạng choạng không đứng vững muốn ngã vào lòng hắn.
Nhưng ai mà có ngờ hắn lại né tránh, nếu tì nữ thân cận của nàng ta không nhanh tay lẹ mắt thì xem như nàng ta đã ngã xuống giữa đường, không còn mặt mũi.
"Vương gia?" Nàng ta cảm thấy vô cùng không vui.
"Nếu Chu đạo tiểu thư đã cảm thấy không khoẻ thì hãy về nghỉ ngơi trước đi.
Không cần quá gắng gượng." Hắn thờ ơ nói.
"Không...!không phải, chỉ là đông người quá nên ta mới có cảm giác ngột ngạt." Nàng ta cố gắng giải thích, còn chưa đi dạo được bao lâu sao có thể trở về.
"Vậy thì Chu đại tiểu thư càng phải trở về, vì e là một lát nữa còn sẽ đông người hơn bây giờ." Hắn nói