Sau khi cuộc ồn ào kết thúc, Mục Vân Kiêu đã trở về lều, lúc này Phương Nghi vẫn đang ngủ nên hắn lại đi tìm Vệ Hàn.
"Nói đi, chuyện này là sao? Có phải là do ngươi làm không?" Hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Vệ Hàn, tuy biết trước được kết quả nhưng hắn cần một lời giải thích.
Vệ Hàn cung kính quỳ một chân trên đất, đầu cúi gằm: "Đúng vậy.
Là Chu Khanh Ưu đã hãn hại Phương Nghi, thuộc hạ chỉ là một giúp muội ấy trả đũa."
"Nghe nói là Phương Nghi trúng xuân dược?" Hắn nhướng mày.
"Vương gia yên tâm, muội ấy đã không sao rồi.
Trong lúc nguy cấp thuộc hạ đành chém một nhát vào tay muội ấy, nhưng vết thương sẽ mau khỏi thôi.
Người yên tâm." Vệ Hàn dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Lần này thuộc hạ đã lỗ m.ãng, xin vương gia trách phạt."
Trách phạt sao? Sao lại trách phạt?
Chu Khanh Ưu bị như vậy là đáng đời, hơn nữa bây giờ bàng ta mất hết mặt mũi, ai ai cũng biết nàng ta là một nữ nhân mất nết, như vậy thì sẽ không xứng với Mục Vân Kiêu nữa, hoàng thượng cũng sẽ không ép hắn thành thân nữa.
Cũng tức là một mối lo lắng đã được gỡ bỏ.
Mà lần này Vệ Hàn chính là người có công lao trong việc lần này, nên thưởng.
Chỉ là, Vệ Hàn chưa bao giờ làm việc mà không có sự căn dặn của Mục Vân Kiêu, trước giờ hắn ta vẫn luôn làm việc theo lệnh, không quan tâm đến những thứ khác.
Vậy mà lần này hắn ta lại tự ý ra tay trả thù cho Phương Nghi?
Mục Vân Kiêu tối sầm mặt, đôi mắt u ám nhìn Vệ Hàn, giọng nói như muốn giết người: "Ngươi thích Quách Phương Nghi?"
Vệ Hàn có chút khựng lại, cảm giác lo sợ bỗng chốc ập đến.
Nhưng dù vậy, hắn ta vẫn muốn thật lòng thừa nhận.
Hắn ta gậy đầu trả lời: "Đúng vậy, thuộc hạ thích Phương Nghi.
Nhưng thuộc hạ cũng biết là muội ấy là người của vương gia, người muội ấy thích là vương gia.
Nên, chỉ cần vương gia mãi mãi yêu thương muội ấy, bảo vệ muội ấy, đối xử tốt với muội ấy thì thuộc hạ sẽ chôn kín bí mật này trong lòng, cho dù trời có sập cũng nhất quyết không nói ra."
Mục Vân Kiêu đanh mặt lại, tuy Vệ Hàn nói vậy nhưng hắn cũng không khỏi khó chịu, cảm giác tức tối dâng trào: "Không cần ngươi nói, hơn nữa, cho dù ta có đối xử với Phương Nghi thế nào, tốt hay không tốt thì nàng vẫn là người của ta, không đến lượt của ngươi." Hắn đi lướt qua Vệ Hàn và để lại một câu: "Tự đi lãnh hình phạt đi."
...
Mục Vân Kiêu trở về lều, khi này Phương Nghi đã tỉnh nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn ngồi trên giường, không dám đi lung tung nữa.
"Sao vậy? Còn sợ à?" Hắn ân cần ngồi xuống nắm