Vài ngày sau đó.
Hôm bay là một ngày đẹp trời, rất thích hợp để ra ngoài đi dạo nên Mục Vân Kiêu đã dẫn Phương Nghi ra ngoài để giải khuây.
Hắn cùng Phương Nghi đi dạo phố, cử chỉ hắn đối với nàng vô cùng thân mật, khiến cho mọi người xung quanh phải ganh tị, đặc biệt là những cô nương kia, đôi mắt bọn họ sáng rực khi nhìn thấy Mục Vân Kiêu.
Chỉ trong chốc lát, những cô nương đó đã vây quanh Mục Vân Kiêu, đông đúc như một bầy kiến.
Quả là mật ngọt chết ruồi.
"Vị công tử này, huynh là công tử nhà nào vậy?"
"Huynh đã có thê tử chưa?"
"Đã đính ước với cô nương nào chưa á?"
"Hay là huynh thử nhìn ta xem, có đẹp không?"
"Ta gả cho huynh có được không? Làm thiếp cũng được."
Bọn họ chen lấn để có thể chiêm ngưỡng được dung nhan anh tuấn, thoát tục của Mục Vân Kiêu.
Vốn dĩ không để tâm đến tiểu cô nương bên cạnh.
Phương Nghi thấy vậy nên nàng đã hiểu chuyện mà lùi về phía sau, vậy mà vẫn không tránh được bị lây nhiễm kiếp nạn đào hoa của hắn.
Bọn họ chen nhau, tranh giành nhau, muốn đứng gần hắn hơn nên đã xô Phương Nghi.
Những cánh tay nõn nà đó đẩy nàng ra xa, không may, nàng bị mất thăng bằng.
Nàng thầm nghĩ: Không xong rồi, mình sẽ ngã mất.
Nàng nhắm chặt mắt, chuẩn bị tinh thần để bị ngã nhưng hắn kéo lấy cánh tay nàng và đỡ lấy eo nàng.
Phương Nghi mở mắt ra đã thấy hắn nhìn chằm chằm vào nàng, hình như là rất lo lắng.
Hắn nhìn nàng đến mức khiến nàng mất tự nhiên, nàng vội vàng đứng dậy ngay ngắn rồi đẩy hắn ra.
Hắn cảm nhận được nàng muốn giữ khoảng cách với hắn trước mặt những nữ nhân kia.
Được, càng muốn giữ khoảng cách hắn lại càng muốn thân mật.
Hắn kéo lấy eo nàng, ôm nàng vào lòng, miệng nở một nụ cười tươi tắn: "Đây là thê tử của ta.
Đời này kiếp này ta chỉ yêu mình nàng ấy, không có ý định nạp thiếp, cũng không muốn qua đường với ai.
Như vậy thì nàng ấy sẽ ghen mất." Hắn dùng ánh mắt chứa đầy ý cười nhìn nàng: "Phải không bảo bối?"
Những nữ nhân đó cười trừ, trong lòng có chút hụt hẫng, nhưng nếu nam nhân này đã có vợ, lại còn chung thủy nhân vậy, bọn họ cũng chẳng muốn trở thành trà xanh phá hoại gia đình người khác nên đã rút lui hết.
Sau khi đám đông giải tán, Phương Nghi đẩy hắn ra, nàng cúi gầm mặt, môi mím chặt đầy khó chịu.
Nàng cứ vậy mà bước đi, không thèm quan tâm đến hắn.
Nhưng đột nhiên có một chiếc xe ngựa chạy về phía của Phương Nghi, hắn tặc lưỡi, vội vàng kéo nàng vào lề.
"Phương Nghi, nàng sao vậy? Sao lại không vui?" Hắn khó hiểu hỏi nàng.
"Vương gia, sau này người đừng dùng nô tỳ ra để làm lá chắn nữa được không? Nô tỳ thật sự không thích như vậy một tí nào." Nàng buồn bã nói.
"Ta..." Hắn nhất thời không biết nói gì, muốn nói rồi lại thôi.
Hắn chỉ cau mày nhìn nàng, thật ra hắn cũng có chút khó chịu.
Hắn nhẹ nhàng xoa đầu nàng: "Ta xin lỗi.
Ta không cố ý làm vậy.
Nhưng mà nàng muốn ta bị những nữ nhân đó cướp mất sao?"
"Gì mà cướp mất chứ? Người đâu phải của nô tỳ, hơn nữa, cho dù người có nạp hết những nữ nhân đó làm thiếp thì cũng đâu có liên quan gì đến nô tỳ." Nàng tỏ ra rất bình thường nhưng trong lời nói lại mang theo chút giận dỗi.
"Thật sao?" Hắn nhướng mày, không tin lời nàng nói dù chỉ một lời.
Nàng không nhìn thẳng vào mắt hắn, e thẹn xách vách bỏ chạy.
Nhưng nàng có chạy cũng không thể nào chạy thoát khỏi tay hắn.
Hắn đi vài bước đã có thể đuổi kịp nàng, hắn dùng một tay bế nàng lên, để nàng ngồi lên bắp tay hắn rồi bước đi, trông vô cùng nhẹ nhàng.
"Vương gia...!thả...!thả nô tỳ xuống.
Nô tỳ sẽ bị ngã mất." Nàng đỏ mặt, cố gắng vùng vẫy.
Nhưng hắn không chỉ không bỏ nàng xuống mà còn nhếch mép nham hiểm nói với nàng: "Có ta, nàng không ngã được đâu, nhưng nàng cứ không chịu ngồi im thì ta không chắc."
Phương Nghi không muốn bị ngã nên