Ngày hôm sau, Mục Vân Kiêu không ra ngoài nữa mà hắn ở trong thư phòng làm việc.
Nhưng dù hắn có ở trong phủ nàng cũng không dám đến quấy rầy, nàng sợ hắn lại cảm thấy phiền, lại cảm thấy không vui nên nàng chỉ ở trong phòng thêu túi thơm.
Tâm tình hắn không tốt, nàng nghĩ thêu cho hắn một cái túi thơm an thần, chắc hắn sẽ thích.
...
Nàng dùng nguyên một ngày để thêu túi thơm cho hắn, trên túi thơm là hình một bông hoa, thật ra tay nghề của nàng không tốt lắm nên chỉ có thể thêu như vậy.
Nàng hí hửng ngồi chờ hắn trở về phòng để cho hắn một bất ngờ.
Vậy mà hắn lại không về nên nàng đành đến thư phòng tìm hắn.
Lần này nàng không gõ cửa mà lén lút đi vào trong.
Hắn đang đọc sách thì trông thấy nàng nên liền bỏ quyển sách xuống: "Có chuyện gì sao?"
Giọng hắn lạnh nhạt khiến nàng cảm thấy xó chút hụt hẫng nhưng rồi nàng vẫn mỉm cười bước đến, chần chừ hồi lâu rồi đưa túi thơm cho hắn bằng hai tay, gương mặt nàng đỏ ửng pha thêm ánh nến đỏ rực khiến cho gương mặt nhỏ nhắn của nàng càng thêm sắc nét.
"Thiếp cho làm cho chàng một cái túi thơm an thần, kĩ thuật cũng không phải là tinh xảo lắm, mong chàng không chê." Nàng cúi đầu nói và len lén nhìn biểu cảm của hắn.
Hắn mỉm cười rồi dang tay ôm nàng vào lòng, để nàng ngồi lên đùi hắn, tay thì cầm lấy túi thơm ngắm nghía.
"Rất đẹp mà, sao ta có thể chê được.
Hơn nữa còn là đồ do Phương Nghi tặng." Hắn suy nghĩ gì đó rồ nói tiếp: "Nhưng sao lại không thêu hình uyên ương?"
"Thiếp không biết thêu, nhưng nếu chàng thích, thiếp sẽ học." Nàng vui mừng nói, ánh mắt đã linh hoạt hơn nhiều, không còn sợ sệt khi nhìn hắn nữa.
Hắn nở nụ cười hài lòng sau đó đưa túi thơm cho nàng, bảo: "Đeo lên cho ta đi."
Nàng ngoan ngoãn nhận lấy và cẩn thận đeo túi thơm vào đai thắt lưng cho hắn.
Đột nhiên, hắn xoa đầu nàng, nhỏ giọng hỏi: "Có phải hôm qua ta đã làm nàng sợ rồi không?"
Phương Nghi lắc đầu.
Hắn véo má nàng: "Trẻ con ngoan, không được nói dối.
Rõ ràng là nàng bị ta doạ sợ rồi."
Phương Nghi còn chưa kịp phản ứng thì hắn đã kéo eo nàng lại, hai tay ôm lấy eo nàng, sau đó vùi đầu vào vai nàng, hắn thì thầm: "Ta xin lỗi, mấy ngày nay công vụ bận bịu, lại bị thái hậu và hoàng thượng gây áp lực nên tâm trạng không tốt.
Ta hứa sau này sẽ không vậy nữa, nếu nàng vẫn còn giận, hay là đánh ta đi, mắng ta đi, có được không?"
Nghe hắn nói vậy, nàng có muốn dỗi hờn cũng không được, hơn nữa nàng cũng hiểu rõ, thất vương gia hắn vốn không dễ dàng gì.
Nàng ôm cổ hắn, vuốt v e mái tóc hắn: "Thiếp không có giận chàng, chỉ là...! sau này có việc gì chàng cũng có thể tâm sự với thiếp.
Nhiều lúc thiếp quả thật không hiểu hết được nhưng thiếp nhất định sẽ lắng nghe chàng, ủng hộ chàng.
Vì vậy chàng đừng tìm đến tửu lâu nữa, thiếp...!thiếp cũng có thể cùng chàng uống rượu."
Hắn đẩy nhẹ nàng ra, trong ánh mắt hiện lên ý cười nhìn nàng: "Nàng ghen rồi sao?"
Mặt nàng đỏ hồng, muốn đẩy hắn ra nhưng hắn lại ôm chặt nàng hơn khiến nàng không có cách nào chạy thoát, chỉ có thể né tránh ánh mắt.
"Thiếp không có."
"Còn dám nói dối ta sẽ phạt nàng đó."
"Thiếp thật sự không..."
Nàng còn chưa dứt lời thì gắn đã cù léo vào eo nàng khiến nàng bật cười: "Ha ha ha, đừng mà..."
"Còn không mau nói thật."
Nàng nắm lấy hai tay hắn: "Thiếp...!thiếp nói mà.
Ngày hôm qua, khi ngửi thấy mùi son phấn trên người chàng, lẫn vết son trên cổ, thiếp đã cảm thấy rất buồn, cũng rất đau lòng.
Thiếp cứ tưởng chàng đã tìm được một nữ nhân khác nên không thèm để ý đến thiếp nữa."
"Sao có thể chứ? Hôm qua ta chỉ đến tửu lâu để