Sau khi trở về từ đêm giông bão, Mục Vân Kiêu đã thật sự ngã bệnh nặng, thậm chí còn không thể xuống giường nổi, tâm trạng lúc nào cũng u buồn, không vui.
Đại phu nói đây là do tâm bệnh gây ra, khó lòng chữa khỏi.
Một tuần sau, hắn vẫn tiếp tục lệnh cho Vệ Hàn tìm kiếm Phương Nghi, hắn không tin, càng không muốn tin là nàng đã rời khỏi thế gian này.
Chỉ cần ngày nào không tìm ra nàng thì vẫn còn một tia hi vọng.
Nhưng ông trời vốn không có mắt, lúc nào cũng đối xử với nhân loại đầy tàn ác.
Một người nông dân đã vớt được xác của một người nào đó ở sông Tử Thần.
Vì xác chết đã đang trong tình trạng phân hủy nên không có cách nào nhận diện được khuôn mặt, nhưng dựa trên y phục trên người thì đó chính là một cô nương, dáng người nhỏ nhắn, thật sự rất giống với Phương Nghi.
Vệ Hàn trở về vương phủ muốn báo tin, chỉ sợ hắn không chịu nổi đả kích nên cứ chần chừ không dám hé răng.
"Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Cơ mà Vệ Hàn đã đi theo hắn bao năm nay, liệu có giấu được hắn điều gì.
Vậy nên Vệ Hàn chỉ đành nói ra sự thật: "Vương gia, sáng nay có một nông nhân vớt được thi thể của một nữ nhi, tuy cơ thể đang phân hủy nhưng...! dáng người lại rất giống với muội ấy.
Người có muốn...!đi xem thử không?"
Hắn không muốn tin là Phương Nghi đã chết, nhưng khi đến xem thi thể, quả thật rất giống.
Mà hắn đã tìm nàng lâu như vậy lại không tìm thấy, thi thể này khả năng rất cao là nàng.
Hơn nữa, còn không có người nhà đến nhận.
Trong lòng hắn rối bời không muốn đối diện sự thật, vì quá kích động nên hắn đã ngất xỉu ngay tại chỗ.
Hắn là một nam nhân, là một đại tướng quân chinh chiến xa trường bao nhiêu năm, gặp bao nhiêu là chuyện, chứng kiến biết bao nhiêu người chết trước mặt hắn.
Nhưng không hiểu vì sao bây giờ hắn lại trở nên yếu đuối đến vậy.
Chỉ vì cái chết của một nữ tử mà ngã bệnh, mà trở thành bộ dạng như bây giờ.
Sau khi hắn tỉnh lại, hắn đã cho người chôn cất thi thể đó.
Ngay cả Vệ Hàn cũng tin tưởng thi thể đó là của nàng, nhưng trong lòng Mục Vân Kiêu hắn vẫn không chấp nhận sự thật này, hắn cảm thấy, rất có thể Phương Nghi vẫn còn sống, một ngày nào đó hắn nhất định sẽ tìm ra nàng.
"Vương gia, muội ấy đã chết rồi, bây giờ người ở đây hành hạ bản thân thì được gì chứ? Người nghĩ muội ấy muốn nhìn thấy người như bây giờ sao?"
Vệ Hàn hết lời khuyên nhủ hắn nhưng dường nhưng một chút tác dụng cũng không có.
"Ai nói với ngươi là nàng ấy đã chết? Hả? Ai nói với ngươi? Nàng ấy không thể chết, nàng ấy chắc chắn đang hận ta, nàng ấy chỉ muốn trốn ta mà thôi.
Một ngày nào đó nàng ấy hết giận rồi nàng ấy nhất định sẽ đến rìm ta."
Hắn không chịu tin vào sự thật thì người khác có khuyên thế nào cũng là vô dụng.
Ngày trôi qua ngày, hắn vẫn cứ như một kẻ điên, tự nhốt