Tiểu Tranh và Mục Vân Kiêu đã ra ngoài rất lâu, sáng sớm đã đi hái thuốc nhưng đến chiều, mưa tạnh rồi cũng chưa thấy về.
Vì vậy Hạ Sâm rất lo lắng, định ra ngoài tìm hai người.
Không ngờ, đúng lúc đó nàng và hắn đã trở về.
"Tiểu Tranh muội đã đi đâu vậy? Muội có biết là ta lo cho muội lắm không?"
Hắn ta nắm chặt lấy hai tay của nàng khiến nàng cảm thấy hơi đau.
Mục Vân Kiêu nhìn thấy điều đó nên liền đẩy hắn ta ra: "Có ta ở đây, Tiểu Tranh có thể bị gì được chứ?"
"Vì có ngươi nên ta càng lo lắng." Hắn ta trừng mắt về phía Mục Vân Kiêu, sau đó lại voi tình nhìn thấy vết đỏ trên cổ Tiểu Tranh, chỉ thoáng chốc gương mặt hắn ta đã đen xì: "Tiểu Tranh, muội nói cho ta biết, có phải hắn đã làm gì muội rồi không?"
Cả người Tiểu Tranh cứng đờ không dám nhìn thẳng vào Hạ Sâm, cứ như là một đứa trẻ mới lén lút làm việc xấu.
"Muội...!muội không sao cả.
Sư huynh nghĩ nhiều rồi." Nàng cướp lấy giỏ thuốc trên tay Mục Vân Kiêu và vội vàng chạy vào trong.
Phản ứng này của nàng quá lộ liễu, hắn ta vừa nhìn thoáng qua thôi cũng biết là nàng đang nói dối.
Hắn ta siết chặt nắm đấm của mình, lao về phía của Mục Vân Kiêu, nhưng lần này Mục Vân Kiêu không đứng yên mặc hắn trút giận nữa mà lạnh lùng dùng tay chắn nắm đám của hắn ta, chỉ một tay cũng đủ khiến hắn ta té ngã xuống đất.
"Ngươi..."
"Ta nhịn ngươi vì ngươi là sư huynh của Tiểu Tranh, đừng ép ta phải ra tay." Ánh mát sắc bén của hắn đâm xuyên qua người của Hạ Sâm.
Tuy hắn rất biết ơn vì bai nhiêu năm nay hắn ta là người luôn chăm sóc cho nàng, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc hắn ta cũng thích nàng, có ý nghĩ vượt xa ranh giới thì hắn lại cảm thấy căm phẫn.
"Ngươi là gì của Tiểu Tranh mà lại dám lên mặt với ta? Tiểu Tranh sẽ không bao giờ thích một người như ngươi đâu." Hắn ta hậm hực, từng lời nói đều mang theo sự hằn học, đố kị.
Nhưng Mục Vân Kiêu thì ngược lại, hắn rất điềm nhiên, gương mặt góc cạnh cười như không: "Ngươi sai rồi, năm năm trước, muội ấy đã thích ta rồi, không cần đến bây giờ mới thích."
Nói xong, hắn lướt qua Hạ Sâm như một cơn gió lạnh lẽo, khiến hắn ta không thể không run rẩy.
Vì hắn ta đã hiểu ra câu nói của hắn.
Và đồng thời hắn ta cũng đã nhớ ra, năm năm trước khi Tiểu Tranh bất tỉnh cũng đã từng gọi cái tên này - Mục Vân Kiêu.
...
Đêm khuya thanh vắng, chỉ nghe thấy âm thanh xào xạc của lá cây.
Nàng không ngủ được nên đã ra ngoài hóng gió, vì mỗi khi nhắm mắt lại thì những cảnh tượng nóng bỏng ở hang động cứ hiện ra trong đầu.
Nàng vốn không muốn ghi nhớ nó, nhưng cảm giác khi đó thật sự rất chân thật, thậm chí còn có cảm giác hạnh phúc khi được hoà quyện cùng hắn.
Thật kì lạ.
Nàng bước đi xung quanh, không ngờ lại nhìn thấy hắn luyện kiếm ở trong rừng.
Gương mặt hắn nhễ nhại mồ hôi, mỗi một lần vung kiếm đều mạnh mẽ như vũ bão, thật sự rất cuốn hút,